MỊ CỐT THIÊN THÀNH - Trang 948

Vệ Thiên kia, cũng quá keo kiệt rồi, tìm phòng rách nát gì đâu, nhìn có

vẻ mấy trăm năm không lau chùi. Khắp nơi đều là bụi, người sao có thể ở?

Tô Hồng Tụ đưa tay nhỏ bé, không ngừng lau bụi ở chóp mũi, nàng lề

mà lề mề, từ đầu tới cuối cũng không chịu úp sấp lên lưng Sở Hiên.

Không chỉ như thế, nàng còn mặt đỏ bừng, tròng mắt sợ đến chuyển

loạn nhanh như chớp, cúi đầu không ngừng lui về sau.

Nằm sấp... Úp sấp trên lưng hắn, không phải ngồi trên tay hắn sao?

Hai tay của hắn chẳng phải muốn nâng mông nàng?

Mới... Mới không cần.

Mặt Tô Hồng Tụ đỏ bừng, tim đập loạn, nghĩ đến phải tiếp xúc thân mật

gần gũi với Sở Hiên như vậy, không biết sao, tâm hoảng ý loạn, ngay cả hô
hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Hắn... Sao hắn có thể dùng tư thế này để cho nàng úp sấp trên lưng hắn,

chẳng lẽ hắn không biết như vậy rất mắc cỡ, rất ngượng ngùng?

Tô Hồng Tụ đang miên man suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng,

Sở Hiên đợi không được đáp lại của Tô Hồng Tụ, cực kỳ không nhịn được,
đã sải bước lớn tới, một tay nâng Tô Hồng Tụ lên, một tay đỡ phía dưới.

Hắn giống như xách một chiếc gối đầu bằng lông mao không hề có sức

nặng nào, mang theo Tô Hồng Tụ ra khỏi phòng.

“Định... Định đi đâu?”

Tô Hồng Tụ khẽ hỏi, túm lấy cánh tay dfienddn lieqiudoon cường tráng

có lực của Sở Hiên, điều chỉnh tư thế, thoải thoải mái mái ngồi xuống
khuỷu tay rắn chắc ấm áp của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.