MÍ SÌNH ĐI CHỢ - Trang 49

phải quá hai năm rồi còn gì. Nhiều người bảo tôi là kẻ chẳng ra gì, mới đi
có gần trăm cây số mà đã muốn bỏ quê hương, bỏ cái nơi khốn khó đã cho
tôi những bước đi đầu đời... Nhưng tôi nghĩ khác, quê hương là những gì
thiêng liêng, là những gì không cân đong đo đếm được, là những gì khắc
sâu trong tâm khảm mình, là những gì đẹp đẽ mà ai cũng phải trân trọng dù
người đó ở bất cứ đâu, chứ cứ gì phải quanh quẩn ở nhà mới là yêu quê
hương.

Buổi sáng nghe mẹ nói Lầu đã xin đi học, nó cũng muốn biết cái chữ, nó
học khá . Thực sự lời mẹ làm tôi ngạc nhiên, một thằng cố chấp như nó dễ
gì có sự thay đổi một cách bất ngờ như vậy, hay là hôm đi rừng gặp mưa to
đã rửa hết sự cố chấp của nó, hay là hôm qua suối gặp nước to trôi hết sự
cố chấp của nó, hay là...

Vẫn trên nền đất cũ nhưng nhà nó bây giờ đã khác, to hơn xưa, chắc chắn
và đẹp hơn xưa rất nhiều. Cái mái gianh mục nát đã được thay bằng mái
ngói Phibrôximăng mới bóng. Cái tường đất nện ẩm thấp khi xưa giờ cũng
không còn thay vào đó là những tấm ván bưng vẫn còn ứa nhựa. Tôi vào
nhà thấy nó đang đổ nước từ ống bương vào thùng gỗ, tôi rón rén đến đằng
sau và làm nó giật mình.
- Úi, cái đồ mắt quỷ, mặt khỉ, chân tay chỉ...
- ...bằng ống bương.
- Còn lâu mới được vậy! Chỉ bằng ống sậy thôi, hiểu chưa. Cậu về lúc nào
thế?
Úi chà, thằng này dạo này “lịch sự tệ”, chẳng bù trước kia, mày tao ráo, với
người lớn tuổi hơn cũng mày, ít tuổi hơn cũng mày, chẳng anh em cậu tớ
với ai.
- Tối hôm qua, mít mịt mới về đến nhà. Có bận làm gì không? Lang thang
một chút chứ nhỉ.
- Ừ, đi thì đi. Nhưng đi đâu đây?
- Lên rừng.
- Nhạt phèo, rừng bây giờ kém sắc lắm không còn được như hai năm trước,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.