MÍ SÌNH ĐI CHỢ - Trang 51

mạch, bóng Lầu như lọt thỏm giữa màu trắng tím chạy dài đến chân núi.
Trên trời từng đám mây như búp bông đang lững lờ trôi, hiện ra rồi khuất
dần sau đỉnh núi. Nắng cũng thật đỏng đảnh, khi gắt gao, khi dịu nhẹ, khi
lại trốn biệt tận nơi nào. Một làn sương mờ ảo kéo về từ thung sâu, phớt
xanh như màu khói,...
- Cậu thấy quê mình có đẹp không? - Tiếng Lầu hỏi nhẹ như tiếng gió.
- Đẹp quá đi chứ.

Lầu cười, nụ cười thật rạng rỡ.

Nắng đang khuất dần sau dãy núi, từng tia nắng chếch nghiêng lên mái nhà,
lên màu đất ải trên nương, lên hoa tam giác mạch. Từng cánh hoa nhỏ xíu
hợp lại thành một tấm thảm được dệt bằng hoa bắt nắng sáng rực lên. Tôi
và Lầu đứng nhìn lòng như lắng lại, gợn lên từng đợt sóng, từng đợt sóng
cứ dào lên không dứt...

Vẳng đâu đây có tiếng ca của muôn loài, tiếng giao hoan của trời đất, tiếng
nức nở của nắng, gió, trời chiều,... ấm áp đến vô cùng. Phải chăng đó là
tiếng quê hương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.