MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 10

BÚT TRE ĐẶNG VĂN ĐĂNG

Một công dân đặc sắc...

1

N

hững năm cuối cấp III, khi tôi tập tọe làm thơ viết văn thì một người

trong họ làm giáo viên cấp I đã chòe môi bảo: Không khéo lại thành thơ
phú Bút Tre mất thôi! Ngày ấy, tôi không hiểu thơ Bút Tre là thơ gì, gặng
hỏi thì người họ hàng ấy cao đạo phẩy tay bỏ đi.

Ấm ức, nhưng tôi biết hỏi ai nơi núi rừng vây quanh miền khẩn hoang,

cách huyện lỵ cả buổi cuốc bộ. Rồi tôi đi lính. Trong giờ nghỉ giải lao tập
xạ kích, viên thượng úy vốn tổng động viên từ trường Đại học Tổng hợp
Văn vừa về quê cưới vợ, nằm đè trên đám cỏ tế ngửa mặt lên trời dưới tán
cọ chẹp miệng ê a: Anh đi chiến đấu Pờ lây/ Cu dài dằng dặc biết ngày nào
ra... Hoan hô anh Tạ Đình Đề/ Trước đi theo giặc sau về với ta... Hoan hô
bà Nguyễn Thị Bình/ Đàn bà ngồi với ông Chinh ông Đồng...

Tức thì cả đám lính mới oạc miệng cười sặc sụa tới đau cơ bụng. Nghe

xong một lúc lâu, khoái trá lẩm nhẩm đọc thầm lại câu thơ vừa lỏm được ấy
tự nhiên tôi nấc lên trận cười nữa. Viên thượng úy tưng tửng vỗ bụng đọc
tiếp: Chị em du kích tài thay/ Bắn máy bay Mỹ rơi ngay cửa mình. Hỡi anh
đang tập bắn bia/ Sao anh cứ ngắm về phìa chúng em...

Những năm cuối thập kỷ bảy mươi của thế kỷ hai mươi cả nước rùng

mình xanh xao thiếu đói và thấp thỏm trận mạc biên giới, thì cảm khoái từ
trận cười khi nghe những câu thơ ngộ nghĩnh, đối với đám lính tò te chúng
tôi như một liều thuốc bổ cho sức khỏe. Nó khơi nguồn lạc quan chốc lát
cho những căng thẳng mỏi mệt dẫu kiếm tìm cũng không có được.

Huy động hết can đảm, (đúng là vậy, bởi binh nhì trong đơn vị huấn

luyện so với viên thượng úy thì cũng như thượng úy so với đại tướng Tổng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.