MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 102

Mỗi bìa vẽ xong Hoàng Hữu lại chép thêm một bản cất trong cái hòm

tôn. Một chiếc hòm chật cứng những phiên bản bìa sách.

Gu bìa của Hoàng Hữu, đơn giản đượm sang trọng lịch lãm cổ điển,

nhưng bao giờ cũng toát ra cái u trầm nhiều day dứt băn khoăn. Đêm đó, tôi
nằm ngủ cạnh anh ở hai chiếc giường một ghép đôi. Mười lăm, hai mươi
phút là anh lại mê mụ u ú gọi tên một người nào đó. Lúc thì tên vợ, tên con,
tên bạn và một cái tên vần D lạ hoặc tôi chưa nghe anh nhắc đến bao giờ.
Sau thì tôi biết đó là một người thiếu phụ vô cùng quan trọng trong sáng tác
của anh.

Rạng ngày thì họa sĩ Nguyễn Đài và nhà thơ Hoàng Quý gõ cửa mang

theo cả hơi rừng già Thành Sơn. Hai người mang ghi ta và một quả tim lợn
tươi ròng bọc giấy báo. Nguyễn Đài vơ củi vụn giấy báo nấu cháo tim lợn.
Hoàng Quý ngồi búng, gõ ghi ta hát ngay bên đầu giường Hoàng Hữu.
Chưa rõ mặt người mà căn phòng đã bao nhiêu khói cay.

Khi sách ra tôi được lệnh mang nhuận bút đến trả cho anh. Số tiền không

nhớ rõ là bao nhiêu, nhưng trung tá Phạm Quế Dương đã lệnh cho tài vụ
đơn vị phải trả vượt khung. Lạ lùng Hoàng Hữu dứt khoát quay đi không
đụng đến chiếc phong bì nhuận bút và nói rằng:

- Anh đau yếu không đóng góp được gì nhiều. Bộ đội mình cũng đang

khổ anh không nhận đâu.

Cũng chẳng ai như tôi, không nài ép anh mà thin thít mang về trả lại tài

vụ.

Đã không nhận tiền anh lại bình thêm:

- Cái tên "Phấn thông bay" và "Ngưỡng cửa màu xanh" nghe được đấy.

Bộ đội máu lửa thì càng cần sự bay bổng mơ màng. Cái mềm nâng cho cái
cứng được cứng hơn.

Thời gian dự trại viết của Hội VHNT Vĩnh Phú ở Việt Trì, cứ như có sức

hút nào đó kéo tôi đến với anh ở Trung tâm cấp cứu hàng ngày. Hôm đó
chủ nhật, anh ngồi trên giường, trong tay nâng niu lá thư gấp sáu nhỏ như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.