MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 109

chơi" của riêng mình để chi phối cảm xúc khán giả.

Hình như trước gã bao giờ tôi cũng là khán giả lặng lẽ suy xét. Trong

cuộc rượu này, chắc cũng không thể khác. Ngồi liền bên gã, dù đối thoại
với tôi, nhưng gã vẫn đưa tay về phía trước như đang choàng lấy người
ngồi trước mặt thân tình. Ánh mắt điềm tĩnh trông chờ một sự đối thoại cởi
mở đang nhìn thẳng, như nhìn vào ống kính camera.

Mỗi lần gã chạy ra ngoài nghe điện thoại, không khí bàn tiệc liền xẹp

như chiếc bánh mì gia công bị bóp chặt. Thế đấy, ngoài cá tính mạnh, gã
còn có cái duyên sân khấu trời cho.

Bỗng tiếp viên lại lễ phép:

- Thưa… thưa nhà MC Hồng Thanh Quang, có người nhà muốn gặp ạ.

Động thái chợt ngừng. Mọi người ngơ ngơ. Riêng gã bình thản rót rượu.

Có vẻ như gã đã quen với những cảnh huống tương tự. Không hiểu sao tôi
bỗng linh cảm, sắp bước vào sẽ là một nhan sắc:

- Anh… Quang… Hồng Thanh Quang… anh còn nhớ em không?

Tần ngần là một thiếu nữ tóc ánh nâu, môi đỏ giọng hoen ướt, nửa muốn

tiến lại gần nửa định quay lui. Thoáng nét cười, gã trịnh trọng đứng dậy,
kéo ghế mời lịch lãm:

- Hiện thì anh không nhớ. Nhưng… mời em ngồi và nói chuyện thì chắc

anh sẽ nhớ ra…

Một cử chỉ và một câu nói kèm cốc nước lạnh, tích tắc gã đã giành chủ

động. Mọi người thở phào. Một cô giáo dạy Văn, dẫn học trò đi thăm Đền
Hùng và An toàn khu Tuyên Quang.

- Bố em là sĩ quan cùng đơn vị anh và chú Đắc Sinh. Em vẫn giữ đĩa

nhạc "Tiếng hát Lê Dung" có cả chữ ký của anh và chị ấy. Ngay lúc anh
bước xuống xe, em đã nhận ngay ra...

…Càng xuống đèo anh càng nhớ em hơn

Nhớ thị xã ôi nhiều vô chừng dốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.