MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 118

LÂM QUÝ

Con sơn ca hót ca nơi phố thị

T

hân phận nhà thơ thời nào cũng vậy, không thăng giáng cách này thì

cũng lận đận cách kia. Và hình như ông giời cũng tị hiềm với tâm hồn lãng
mạn của người thơ nên luôn hành họ phải mất thăng bằng...

Lâm Quý cũng không ngoại lệ. Ông là nhà thơ của hơn mười sáu ngàn

người dân tộc Cao Lan, hậu duệ của một tộc trưởng 350 năm trước đã dẫn
bộ tộc chạy trốn đàn áp của nhà Thanh, từ Quảng Đông vượt biển vào Việt
Nam. Vùng hoang nguyên Tam Đảo, từng nổi tiếng với loài chim sơn ca
bách thanh là điểm dừng chân của họ. Xã Quang Yên, huyện Lập Thạch,
tỉnh Vĩnh Phúc, nôi sinh thành của nhà thơ Lâm Quý mặc định trước mấy
mươi đời...

Tôi biết Lâm Quý hơn ba mươi năm lẻ. Khi tôi khoác ba lô rời quân ngũ

về nhận việc ở phòng Xuất bản sở Văn hóa Thông tin Vĩnh Phú thì Lâm
Quý là một trong những văn nghệ sĩ đầu tiên tôi gặp.

Căn phòng tập thể mười lăm mét vuông lem nhem mạng nhện khói dầu.

Sách, báo, giấy tập, vỏ chai, quần áo nhàu hiện diện mọi góc. Nền gạch chỉ
đen bầm cặn chè, bã thuốc lào thuốc lá. Bếp dầu gỉ. Bếp điện dây nhiệt để
trần rãnh gốm. Xoong, nồi cái có vung cái méo miệng vì đúc bằng nhôm tái
sinh ôxy hóa đùn mủm trắng như rắc muối. Giường gỗ mọt lỗ chỗ, chiếu
thâm nước dưa, thủng giữa, trải tờ nhật báo. Lá màn vàng khè vá mụn vải
xanh thõng thượt vắt lên hai chiếc đinh trên tường.

Lâm Quý uống rượu với Nguyễn Hưng Hải. Cút rượu trắng đựng vỏ chai

bia Trúc Bạch. Lạc rang cả vỏ quá lửa. Đậu phụ luộc. Hưng Hải cởi trần,
quần dài xắn ngang ống. Hai người thi nhau lập bập thuốc lá cuốn, khói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.