MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 119

tuôn như nhóm than tổ ong. Nghe tiếng gõ cửa, Lâm Quý như người mộng
du đẩy cánh cửa sơn xanh thêm rộng mở.

Có tiếng gõ cửa nghĩa là có khách. Có khách thì mời khách vào. Lâm

Quý không để ý khách là ai, nhưng rối rít: "Vào đi vào đi, làm một chén,
làm một chén".

Tay chén rượu, tay kẹp tờ giấy, điếu thuốc đính miệng ngất ngây đâu đó

chín tầng trời, Lâm Quý lượt thượt bộ pijama kẻ nhờ màu nước hến, cổ áo
trễ rộng, khuy cài lệch, mỏng như cờ phướn may xô màn, chiếc quần đùi
sẫm màu, vải cứng kiểu mo nang lồng phồng như cái khung nơm phía
trong, đôi dép nhựa tái sinh vá sần sùi mụn cóc tỳ lưng vào chiếc xe đạp cởi
truồng dựa tường gạch bong vữa, bàn đạp nhọn hoắt lõi thép, lốp mòn hở
lớp vải bố. Chiếc cặp giả da, bung khóa phồng lên như bụng bà chửa, ngự
sau pooc-ba-ga buộc dây chun cắt từ săm xe ô tô...

Thấy tôi, Hưng Hải với chiếc ghế gỗ vắt bộ quần áo còn lấm bụi đường

của Lâm Quý mời ngồi. Lâm Quý đang nâng chén rượu ngang mày, mặt
sường sượng đỏ, mũi gồ, vầng trán cao sáng đẫm mồ hôi, cặp môi trều trều
sinh động... Một cái liếc mắt nhanh chéo qua tôi, hình như bây giờ nhà thơ
mới nhận ra khách đến là ai. Nụ cười ngây ngô thiện cảm.

Nghiêng đầu Lâm Quý thăng trong cảm xúc trình diễn, ngửa cổ lên hắng

giọng, ngắc ngứ, lẩm nhẩm hồi lâu mà thơ vẫn chưa thoát ra được. Cổ họng
vàng của chim thi ca có vấn đề, nên đôi cánh đập đập lấy đà mãi dùng dằng
nơi mặt đất. Cuối cùng Lâm Quý vẫn phải cúi nhìn mảnh giấy xé từ sổ tay
Thông tấn xã.

Bài thơ về nhuận bút thơ. Lâu rồi, tôi không còn nhớ chính xác từng câu

chữ. Mạo muội xin phép hương hồn nhà thơ được dẫn lại một cách phiêu
lưu:

Nhuận bút một bài thơ

Được mười hai bát phở

Về nhà đưa cho vợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.