MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 126

Lòng kiêu hãnh của thơ ca đôi khi cũng phải lánh mặt trước hiện thực.

Ai cũng nhận sự đỡ dựa vào ai đó mà gắng lên. Giật gấu vá vai. Người
khác thì biết nhân ba nhân bốn số tiền dôi dư ấy lên, nhưng Ông thì chỉ biết
cầm đưa vợ.

Người vợ của Ông - cô Trần Thị Sình, lớn lên cùng trại bản Cao Lan.

Giỏi làm đậu phụ, trồng ngô, trỉa đỗ, bắt cua, cấy lúa, từ bé chưa rời xa bản
một ngày, bỗng dưng theo chồng ra thành phố với bốn đứa trẻ đang tuổi ăn
học. Dẫu có tiền đắp núi thì chị Sình cũng chỉ biết tiêu. Gặp khó khăn, chị
nghe theo bày vẽ của ai đó mở quán nước bên góc đường. Rượu trắng, lạc
rang, thuốc lá thuốc lào, chè chén, trứng vịt, nước mắm, tương ớt... toàn
những tiện cho những bữa rượu cấp tốc của ông chồng nhà thơ.

Vốn liếng cụt dần rồi cạn.

Nhiều nhà thơ chỉ tặng vợ được một hai bài thơ là cạn nguồn. Lâm Quý

mang nặng nỗi thương yêu vợ, lòng biết ơn chan chứa suốt cả tập thơ.

Ngày cuốn "Điều có thật từ câu dân ca" ra đời, Lâm Quý nâng niu:

Mỗi lần về đến nhà ơi

Bếp nhen lửa ấm nước sôi pha trà

Nựng thầm những đứa con hoa

Mắt thầm liếc giấu chồng xa mới về

.....................

Ở nơi ấy có một người

Gặp nhau chẳng nói nên lời nữa đâu

Gói lời trong lá ước ao

Tan đi để lại tình xao xuyến tình.

........................

Ở nơi ấy có một người

Nuôi con tần tảo suốt đời thay tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.