MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 125

- Cả đám Thông tấn xã tới nghìn người, nhưng nhà văn nhà thơ có số má

như tớ đây đếm trên đầu ngón tay... Sắp tới đây anh mày ra tập thơ nữa thì
chức Xã trưởng không đến tay này thì tay ai?!

Xã trưởng mà Lâm Quý nói là chức Trưởng phân xã Thông tấn xã Việt

Nam tại Vĩnh Phú. Chúng tôi cười mỉm thì Lâm Quý lại say vống lên tợp
thêm ngụm rượu:

- Xã trưởng là cóc gì, thơ văn khó thế mà bọn mình còn xoay xỏa được.

Tao làm quản lý ngon ơ…

Ông nghếch lên tấm ảnh treo tường: Ảnh Ông tại đại hội nhà văn ké bên

một nhân vật chính trị nổi tiếng. Đáng lẽ ông phải nhìn vào người đối thoại
thì lại háo hức theo ống kính, thành thử nội dung biến thái ông chẳng bà
chuộc!

Ấy thế nhưng tấm ảnh như một thứ bửu bối khiến ối văn nhân tỉnh lẻ

thèm muốn có dịp. Và trong cơn mơ màng Ông thoải mái lấy le với chúng
em.

Hưng Hải cũng phấn kích giơ tay lên:

- Cờ đến tay thì mình cũng phất được cả. Không có gió cũng bay tung...

Giấc mơ thăng quan phát tài của nhà thơ ngắn ngủi như một cơn say

rượu nút lá chuối. Các cuộc nhậu vặt thì mỗi ngày mỗi thêm. Những bài thơ
mới, tập thơ mới, khát vọng mới cùng với những đứa con lần lượt tới bốn
miệng ăn học trông cả vào suất lương báo còm của nhà thơ khiến ông tỉnh
trí.

Những độc giả có chức quyền và yêu thơ Lâm Quý cũng nhận ra rằng,

không thể để nhà thơ bay bổng mãi trên đôi cánh thi ca nhìn xuống gia
cảnh nheo nhóc của mình. Họ viết thư tay nói hợp tác này giúp mấy chục
cân lương thực, đôi lợn giống, công ty kia một hai vạn ngói, mấy tấn xi
măng, vôi củ ghi phiếu, rồi còn mách nước cho Ông bán chợ đen lấy tiền
chênh lệch nuôi con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.