MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 138

tay em để chấm dứt một mưu đồ/ Lặng lẽ đi đến một ngôi mộ cũ/ Không có
tình yêu, không có danh vọng.""

Có những đêm hai cậu cháu trà khan, chuyện vãn, Tuấn đang ngồi trầm

như đá, chỉ có hai hốc mắt sáng rực, bỗng vùng dậy:

- Chỉ có thơ mới nói được mọi điều cậu ạ. Nhà thơ tạo nên thế giới cho

mình và cho đồng loại. Cháu sẽ in thơ. Một tập. Mãi mãi là một tập thôi.
Sau vài năm sẽ lại tái bản, bổ sung như tập thơ "Lá cỏ" của Whitman.

- Còn thư pháp thì sao? Cháu mê thư pháp lắm mà…

- Thư pháp cũng là thơ bằng đường nét. Cũng vầng trăng, người ta làm

thơ mãi về nó mà đâu có cũ. Thư pháp cũng vậy. Một câu thơ, có thể thể
hiện hàng nghìn nghìn trạng thái khác nhau, nếu có nghìn nghìn người viết.
Với thơ và thư pháp, cháu sẽ làm được những sự khác thường. Cậu tin cháu
đi… Một mai đất nước sang trọng và giàu có, thì chỉ những người sang
trọng nhất, giàu có nhất mới có thể chơi thơ và chơi thư pháp…

Nguyễn Đình Phúc rót một chén mời bày ra bên cạnh, trước một cái ghế

trống, lẩm nhẩm:

- Chỗ này Lãng Thanh hay ngồi để nhìn ra cánh đồng. Hai cậu cháu

tôi… Có những sớm mai mùa đông tôi ra mở cổng thì đã thấy Tuấn đứng
co ro chờ, phong phanh tái tím. Nó bảo, đêm qua cháu không ngủ được cậu
ạ. Có một thứ gì đó rất lạ, rất lạnh, cao vời đến rủ cháu bay đi trong luồng
ánh sáng. Cháu đã viết lại những dòng này trong trạng thái ấy… Cậu nghe
nhé… mà thôi, để lúc khác cậu ạ. Giá như trên đời này có cô gái tuyệt sắc,
tài năng lại hiểu thấu cháu nhỉ… Cháu chỉ cần như vậy… như vậy để sống
mà ảo tưởng…

Chén rượu bỗng sóng sánh. Tôi và Phúc nhìn nhau.

Tôi đã từng bạo dạn hỏi bà Lê Thị Vượng về Lâm Thảo Hương, thì chỉ

nhận được cái lắc đầu. Bà Lê Thị Vượng vịn vào bức tường gian phòng,
nhìn quanh sự trống rỗng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.