MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 167

Tôi và Trần Hòa Bình ngồi lặng. Chẳng lẽ mới có chút men bia mà thi

nhân đã thăng hoa toe toét. Vừa muốn cười vừa không thể cười.

Có thể nói là đau lòng, tôi nhớ một Mai Văn Phấn hơn mười lăm năm

trước, sáng ngời như một cậu sinh viên vừa tốt nghiệp thủ khoa, lên lên
xuống xuống Đoàn Chủ tịch Hội nghị những người viết văn trẻ. Long lanh
và tự tin. Tóc ngắn vừa độ, mai xanh lướt dài xuống má, ria mép xanh mơ
mềm mại ánh lên những cám dỗ của những nụ hôn tưởng tượng. Gương
mặt luôn phảng phất nét cười nụ. Sơ mi cộc tay kẻ ca-rô sáng màu. Quần
bò mác KingJo thời đó là cả một gia tài của tuổi trẻ với những đường chỉ
vặn thừng chạy song song thời thượng dọc ống quần. Lại đôi giày da màu
hạt dẻ, lướt bước êm như cuộn len ném xuống thảm. Mà nghe đâu chùm
thơ dự thi mới đăng trên Văn Nghệ đang hứa hẹn vào tới vòng chung kết.
Chàng đang giữ vị trí nào đó quan trọng ở Hải quan dưới Phòng.

Giờ giải lao chàng vừa rời Đoàn Chủ tịch là trở thành cục nam châm

dính hút phóng viên, nhà báo. Không quá lạnh lùng, nhưng cũng không cởi
mở. Một trạng thái đủ để tạo sự sâu sắc, bí hiểm của một thi sĩ dày phông
văn hóa tiếp nhận từ trường ốc lẫn tự thân trau dồi. Ở Chàng hứa hẹn phong
cách của nhà chính trị gia mà cũng có bóng dáng của một thi nhân không
chịu đựng nổi sự tầm thường mòn cũ.

- Thưa nhà thơ trẻ Mai Văn Phấn, nhà thơ có nghĩ là thơ mình hay?

- Tôi không nghĩ là thơ tôi không hay. Tôi tự tin ở thơ của mình.

- Anh kỳ vọng gì ở Hội nghị này?

- Thì biết kỳ vọng gì nếu tôi không kỳ vọng vào thơ. Đó cũng là lý do để

chúng ta đang trò chuyện với nhau.

- Ở Hội nghị này có bao nhiêu nhà thơ trẻ tầm cỡ như anh?

- Ồ, phép đếm quá đơn giản. Bạn có thể nhắc giúp tôi được mà.

- Bài thơ nào của nhà thơ đáng đọc nhất?

Mai Văn Phấn xòe bàn tay trước mặt. Những ngón tay gầy, thanh sạch:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.