MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 168

- Bạn thấy ngón nào của tôi đáng quý nhất? Tôi có cần loại bỏ đi một

ngón nào không yêu quý?

- Nhà thơ có thầy thơ nào không?

- Bạn cũng có thể làm thầy tôi mà…

Người phỏng vấn không biết làm thế nào, đành hạ bài... dùng tay nũng

nịu vỗ bụp một cái âu yếm vào vai chàng thi sĩ đáo để: "Ôi, cái anh này…"

Khúc đối thoại ngắn ấy, đã không xuất hiện ở đâu, ngoài hằn nếp trong

trí tôi một ấn tượng. Chẳng biết chàng có nhớ, hay cô phóng viên sắc sảo
nọ còn ấn tượng.

Ta đối chiếu khúc đối đáp ấy với những cuộc phỏng vấn thường kỳ hằng

năm của báo chí mà chàng đã chấp thuận, thì cái tinh thần từ những ngày
đầu vẫn hoàn toàn xuyên suốt và thống nhất đến tận bây giờ.

Và đây: 5 phút với Mai Văn Phấn (do nhà thơ Lưu Diệu Vân thực hiện).

Nhà thơ cảm thấy nhu nhược khi phải đối diện với... vẻ đẹp quá sức

tưởng tượng (chịu đựng) của mình. Mỗi người chỉ có một lần cơ hội... chết
như một nhà thơ. Một nghịch lý nhà thơ đang tôn thờ? Ý nghĩa của Thi Ca.
Ngôn ngữ là phương tiện của... sự bất lực và giả dối. Sự bất tận có thể so
sánh với... ngu lâu dốt bền. Một bằng chứng huy hoàng của sự thất bại
trong đời sống tâm linh của nhà thơ? Thấy mình thành thần tượng. Sự dốt
nát của con người được biểu lộ qua hành động... quay vái lạy chiếc áo vừa
treo lên giá. Chu vi phòng thủ của sự chết nằm ở… đường bao của sự kiêu
hãnh được dát ra mỏng nhất... (Nguồn: damau.org).

Đêm hôm ấy chẳng biết do rượu, do bị báo chí hay nhan sắc nào đó truy

đuổi, gần 1 giờ sáng Mai thi sĩ tay cầm chìa khóa, vẩn vơ đi lại suốt mấy
hành lang nhà khách Chính phủ số 10 Chu Văn An gõ cửa khắp các phòng.
Tôi và Vũ Khánh, Nguyễn Hưng Hải đang ngủ thì nghe thấy động, tưởng
trộm nhao ra. Mai Văn Phấn toát mồ hồi, đang tần ngần khổ sở:

- Này ông có nhớ phòng tôi ở đâu không nhỉ, tôi cần về nghỉ mà không

nhớ ở chỗ nào nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.