MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 183

sần về phía bóng tối mờ phả ra mùi băng phiến lẫn tinh dầu long não, ông
chẹp miệng vẻ khiêm tốn lẫn phiền não nào đó:

- Đấy cậu ngó kỹ xem, tớ đâu có thiếu com-lê cà là vạt. Quần áo mới

toanh cả mấy chục bộ…

Ngô Ngọc Bội còn đưa tay vào đám thời trang tối tối đen đen khều mấy

cái. Tôi nghe có tiếng kim loại va nhau reo náo nức. Nheo mắt điều tiết thị
giác, tôi nhận ra có ánh lấp lánh của những tấm huân huy chương gài sẵn
trên ngực áo veste. Ngô Ngọc Bộ kịp thời đẩy nhanh cánh cửa sổ. Luồng
sáng ùa vào. Những dấu tích vinh quang đang gỉ xanh. Chưa kịp đếm xem
ông có bao nhiêu sự tưởng thưởng công trạng, thì ông đã kéo tôi quay trở
lại gian khách:

- Tớ cho cậu xem cái này mới khiếp.

Lật chiếu, ông gí cho tôi những xấp bản thảo đã năm mươi năm tuổi, gáy

bọc vải thô, quét sơn ta, viết trên thứ giấy kẻ ô, mực tím, mực xanh chen
nhau. Nét chữ thật thà, vẻ ngây ngây nhưng lại có góc gẫy nhọn. Kiểu chữ
của người bướng ngấm, quả quyết, ương gàn. Những cuốn sổ ghi chép tỉ mỉ
các cuộc họp Biên ủy, những nhận xét từng tác giả, từng chuyện gây cấn.

- Mình rời Phú Thọ năm 1968… Lúc ấy mình nổi ghê gớm. Hễ bước

chân ra khỏi cơ quan là có người chỉ trỏ, ông Bội, ông Bội đấy. Nhà văn
được giải thưởng báo Văn Học đấy... Rồi mình sẽ hồi ký hai bảy năm ở 17
Trần Quốc Toản… Mỗi một lần thay đổi Tổng biên tập là một lần điều
chỉnh, thích nghi với thủ trưởng mới. Với ông Tổng nào mình cũng phối
hợp nhịp nhàng…

Cái chi tiết tôi nắc nỏm muốn hỏi nhất đã được ông he hé:

- Nhiều người cho rằng Ngô Ngọc Bội có công lớn trong việc giới thiệu

một loạt những cây bút trên báo Văn Nghệ. Xác lập cho họ một vị trí trên
mặt bằng chung để họ vững tâm bước tiếp…

Ngô Ngọc Bội bỗng đỏ bừng như vừa tợp thêm ngụm rượu. Cái đỏ mặt

hạnh phúc không thể giấu mà cũng không muốn giấu hay thừa nhận công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.