MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 184

khai. Ông khuơ tay tìm cái điếu cày, nhưng chiếc điếu lại đang kẹp bên
nách:

- Và một điều nữa, nhiều cuộc bàn luận quanh anh em văn nghệ với

nhau, nhận định rằng: Nếu không có Ngô Ngọc Bội và Nguyên Ngọc thì sẽ
không có đột phá trong văn học thời kỳ đổi mới… Nguyên Ngọc là kiến
trúc sư, Ngô Ngọc Bội là kỹ sư thi công, tuyển chọn vật liệu đầu vào…

Ngô Ngọc Bội ngồi ngay ngắn trở lại, khoanh tay, nghiêm, buồn, những

như là lưỡng lự nửa muốn nửa không nhớ lại chuyện cũ:

- Nói vậy đâu có chính xác. Đổi mới lúc đó là xu thế chung trên mọi lĩnh

vực. Nhưng văn nghệ chúng ta có diễn đàn, chúng ta nói được tức thì bức
xúc của chúng ta. Ai ở vào vị trí của mình và những người có trọng trách
lúc đó đều sẽ hành động như vậy. Vì cái chung cả thôi… Nhưng có điều,
mình cũng phải dũng cảm, cân nhắc và chọn lựa những vật liệu đạt chuẩn
kỹ thuật… Cách ấy là, tám nặng, thì hai nhẹ…

Căn vặn về tám nặng hai nhẹ, ông dim mắt bí hiểm, hạ giọng đủ nghe,

nhưng tưng tửng:

- Cứ in tám cái vui lòng 80% bạn đọc thì lại phải in hai cái được lòng

20% còn lại… Tịnh tiến theo cách ấy đấy. Công là công của cả tập thể…

- Nhà văn Ngô Ngọc Bội lúc là ông biên tập Ngô Ngọc Bội có hay phải

giằng co nhau không ạ?

Nhà văn bỗng sọm hơn, gí ngón chân cái vào bã thuốc lào rơi văng hớ

hênh ngoài thùng rác:

- Cái cơ chế của ta tài lắm. Cũng là bản thân mình, lúc sáng tác thì khác,

lúc làm biên tập lại càng khác… Tiêu chí biên tập của mình là tôn trọng tối
đa cái tôi của người sáng tác… Càng ít động dao, kéo càng tốt.

Tôi bỗng nhớ chi tiết về cái áo xanh trứng sáo ông khoe đã có hơn ba

mươi năm mà vẫn mới. Hẳn là có màu sắc tình ái chi đây.

Từng có câu chuyện về Ngô Ngọc Bội hồi ở Hòa Bình... Ngô Ngọc Bội

quen với một ún trong đoàn cán bộ. Chàng, nàng đã liếc mắt đưa tình suốt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.