MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 182

- Chắc là hay. Nếu không hay thì Trung ương lôi ông cháu đi Hà Nội làm

gì. Ông cháu thuộc diện vua biết mặt chúa biết tên đấy…

- Bà đọc văn của ông thường xuyên chứ ạ?

- Không. Mất thì giờ lắm. Nhà cháu bận chăm lợn gà. Ông Bội thì có gì

lạ cơ chứ…

Tôi bỗng nhận ra Ngô Ngọc Bội may lạ lùng. Ông được bà vợ nhất mực

chăm bẵm chồng con. Không đành hanh tọc mạch vạch vòi từng câu từng
chữ trong thế giới huyễn tưởng của chồng mà đối chiếu so sánh với cuộc
đời lổn nhổn chuyện cám bã sắn sẳng làng đồi. Không ghen tuông đồng
bóng. Mấy chục năm xa, thích về nhà lúc nào thì về. Sao nhà văn Việt Nam
ta mà lại có người sung sướng thế!

Bữa trưa cỡ hàng chánh tổng. Rượu long nhãn. Thịt gà đồi rang nhạt. Có

cá giếc kho, nhưng không có cá mè ba cân nấu canh. Đĩa thịt lợn thập cẩm,
thịt thủ, lòng dồi, cổ hũ đầy đặn như thùng xe chở quá tải. Canh rau tập
tàng. Rau thơm ngắt cả gốc, lẫn cành.

Ngô Ngọc Bội dóng bộ mới y như một tay chơi mới học đòi ăn diện, vắt

chân mồi thuốc lào, váng nước ao vẫn còn thâm bợt trên da thịt, chiếc tăm
tre như có phép màu chạy bên mép này, chạy bên mép kia như chiếc kim
châm cứu. Trều môi nhả khói, tiếng rên ư hư đâu đó từ trong lồng ngực
vẳng ra cùng với hương rượu nếp tăm ngâm thuốc Bắc đặc chế dành cho
dân trèo cọ. Ông có vẻ lờ đờ say, nhưng thực ra là đang quan sát tôi. Tôi
biết ý liền hào hứng:

- Chiếc áo xanh trứng sáo này thật hợp với anh. Màu xanh này ngày xưa

thấy nổi lên ở đám đông nào, đích thị người mặc nó phải là hạng cán bộ,
hoặc nhà có bát ăn bát để ở nông thôn.

- Thì ra cậu sành nhỉ? Nhà văn kéo vạt áo ngắm nghía. Hơn 30 năm rồi

mà nó vẫn tốt nguyên. Của người ta tặng làm tin.

Ngô Ngọc Bội tức thì kéo tôi tuột vào gian buồng, kiễng chân lên sờ tìm

chìa khóa đâu đó nơi hốc tường, mở cánh tủ đánh thoàng. Chìa bàn tay chai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.