MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 181

quanh làng. Tết thì ôm đống tờ lịch xanh đỏ, lẳng lơ mấy cô đào kép nhìn
ngứa mắt… Nửa năm hay một năm mới trịnh trọng gọi tôi vào góc buồng
thì thào đưa cho một cục to hơn cục gạch chỉ, đếm mỏi tay mới được dăm
ba triệu… Cả nhà cháu thách ai bới lông tìm vết rằng là ông Bội tiêu cực
nhập nhèm ở bất cứ đâu…

Tôi mạn phép nhà văn Ngô Ngọc Bội làm phép thử tình cảm, người vợ

phúc hậu mà ông hay âu yếm gọi là quả bưởi có hai chân:

- Ông cháu nổi tiếng cả nước, văn chương lai láng, đi nhiều biết rộng,

trai trung du khỏe mạnh cương trực thì chắc khó thoát cô này níu áo cô kia
kéo khăn…

Người đàn bà bỗng đứng phắt dậy khoát tay:

- Tôi có cho kẹo bột cũng chả dám. Trông thế thôi chứ thỏ đế ấy mà. Hồi

trẻ trai, tháng phải mò về quê dăm bận. Người ta cứ đồn ông Bội có người
phải lòng phải dạ. Đồn phứa y như là đồn ông Bội lắm tiền. Mà cũng có khi
ông ấy muốn ra oai với vợ con nên cũng tự bịa ra tin đồn cho mình. Chẳng
có gì ông ấy còn dựng đứng nên chuyện, nên sách huống hồ việc này…
Nếu mà có, thì bác thấy đấy… - Người đàn bà hất hàm ra ngoài ao, đang
vẳng vào tiếng bì bũn… - Cũng có bỏ nổi gái già này mà đi được à? Gái
nào chứa chấp những ông già ẩm ương.

Người đàn bà cười viên mãn ấn vào tay tôi trái hồng xiêm gọt vỏ bổ đôi.

Nhìn ra hiên bếp tôi thấy cả một cây tre lộc ngộc nối thêm mấy sải, còn

nguyên vấu cành. Đích thị là loại thang dùng để leo cọ hom tàn, cao 15 - 20
mét trở lên. Chẳng nhẽ Ngô Ngọc Bội còn đủ sức còn trèo cọ thuê kiếm
thêm?

- Ông Bội cháu còn thanh xuân chán. Trèo cọ kiếm thêm cũng có, giúp

người ta cũng có. Cuốc ruộng làm cỏ, gánh lúa, đập lúa giúp con giúp cháu
chẳng kém mấy anh trung niên…

- Dạ, bà có thấy văn của ông cháu hay nhất nhì nước nhà không ạ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.