MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 189

Có tiếng radio. Rồi tiếng người ho khan. Tiếng bước chân thuỳnh

thuỵch. Một người đàn ông đẹp, cái đẹp trời cho ở bất kỳ độ tuổi nào,
nhưng là một cái đẹp bị bủa vây vô hình, giới hạn nào đó tôi không thể gọi
ra được. Sơ mi trắng cổ lộn, quần nâu thắt giải rút cúi xuống thật thấp, hài
hước:

- Xin được chào các văn nhân…

Nhanh, hoạt và cởi mở nhưng Nguyễn Khắc Xương vẫn gợi cho tôi cảm

giác về một ông giáo bất đắc chí hay một trưởng phòng văn hóa thị xã về
hưu sớm. Tôi bỗng áy náy về khoảng lặng trống vắng, xa cách bên trong
con người ông với sự định khuôn của tinh thần.

Nguyễn Khắc Xương sốt sắng dọn xấp bản thảo trên mặt bàn giữa nhà,

chèn ngang chiếc kính lúp đang ở công đoạn sửa lỗi trước khi in:

- Các ông dùng cà phê nhé? Trà nhé? Nhà có bánh gai, cả bánh tai bà nhà

tôi trước khi xuôi Hà Nội thăm cháu mua về.

Bánh tai, bánh gai, cà phê rồi chè, tất cả đều được chúng tôi chiếu cố.

Hai người lớn chuyện vãn. Tôi nhìn lên bát hương lưa thưa chân nhang,
nhích cao phía trên bức chân dung Tản Đà vẽ chì than ngả màu. Thấp hơn
một chút, tấm ảnh Nguyễn Tất Hiển, liệt sĩ chống Mỹ, cháu trai đích tôn
của Tản Đà. Bỗng Nguyễn Khắc Xương kéo tôi ra khỏi những suy tư vẩn
vơ:

- Thế cái ông trẻ trẻ này làm gì sao xanh mướt thế?

Ông quan sát tôi hồi lâu, hỏi tuổi rồi phán xanh rợn như một nhà chiêm

tinh bói toán có hạng:

- Dung khí thoạt thì tươi lâu thì trầm. Sau cũng nổi cơ đồ nhưng kiến tạo

việc lớn không bao giờ một lần mà được. Giỏi kết giao. Được người hơn
tuổi quý mến. Chơi cả với người chỉ rình đập vào đầu mình. Thân tự lập
thân. Càng ở xa quê xa bố mẹ anh em ruột thịt thì càng tốt. Ngoài ba mươi
tuổi mới ổn định… Ông làm rể tôi thì tốt cho cả ông lẫn con gái tôi. Nhưng
còn cái duyên cái phận ghê gớm lắm…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.