MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 234

Nguyễn bỗng trầm giọng.

- Văn chương là cái gì nhỉ... Làm văn là học sự làm người. Làm người

thì trước hết phải học ăn. Học cách ăn. Trong khi mọi người đang học ăn
thì anh lại học làm văn, ai lại trái khoáy thế bao giờ... Người ta phải học ăn
ngay từ khi lọt lòng mẹ. Mà còn học không xong. Học làm văn thì phải
mười mấy năm sau cơ mà...

Hiêng hiếng nhìn mọi người, Nguyễn cười khép:

- Ngã ba Hạc có con thực phẩm đặc hữu lừng danh. Ở đây có ai biết rõ

không nhỉ?

Im lặng. Ngơ ngác. Bỗng ông Phó bí thư khề khà:

- Cá anh vũ. Loài cá tiến vua...

Giơ ngón cái vẩy vẩy, Nguyễn cười.

- Đúng vậy, nhưng nhân dân cần lao chúng ta kiên quyết kiêng cữ những

thứ vua quan dùng mà...

Mấy mươi năm trước thì cá anh vũ không được xếp hạng đặc sản vì

không mấy người biết đến. Người biết thì không dám công khai đó là đặc
sản vì nhiều lẽ. Qua Nguyễn thì tôi mới ngộ thêm rằng đời sống ngay dưới
chân ta còn nhiều bí mật...

Vèo qua ba mươi năm. Với tôi lần góp mặt hầu rượu Nguyễn Tuân là

niềm hạnh phúc được học trực tiếp về nghề, về đời không đơn thuần là
những điều cụ thể. Mà còn hơn thế cho một định hướng... Cũng cần thêm
một nhận xét nhỏ: không ít giai thoại giữa người văn và các chính khách.
Nhưng nể trọng và đối đãi với người văn như các nhà lãnh đạo tỉnh Vĩnh
Phú một thời thì hình bây giờ ít được nghe ai kể. Bởi thế, Phú Thọ và Vĩnh
Phúc bây giờ vẫn liền một miền lưu luyến khách văn...

Tiếc đó cũng là lần hiếm hoi tôi được trực tiếp với Nguyễn.

Mấy lần sau nữa là sự chạm mặt tình cờ, khi Nguyễn ngất hơi men và tôi

phải né tránh thật nhanh để cho Nguyễn có lối ra ở đường hầm hành lang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.