MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 232

Nói ghét, nhưng giọng Nguyễn sao mà chan chứa, như đang hối tiếc cho

mình điều gì đấy. Và cũng hân hoan cho một điều gì đấy. Có lẽ là tuổi trẻ.
Một bàn tay nắm lại trầm ngâm. Tê lặng. Nguyễn cười vang bất ngờ. Vầng
trán cao rộng lấm tấm ướt.

Nguyễn lại đứng dậy. Mọi người nín thở.

Như lắng nghe điều gì đó đang lên tiếng, Nguyễn nghiêng người lần tay

vào túi áo. Một bao thuốc lá hiệu Du Lịch mới coong - loại thuốc lá vừa
mới xuất hiện trên bàn tiếp khách của cấp tỉnh không lâu.

Nguyễn tự châm cho mình một điếu, thảnh thơi phì khói ra sau lưng. Mắt

lim dim. Vầng khói trắng lẫn vào tóc trắng.

Điếu thuốc ngậm mép, Nguyễn cầm bao thuốc tiến lại phía quan chức

hàng tỉnh. Ai cũng nghĩ Nguyễn sẽ mời một ai đấy quan trọng, nhưng
Nguyễn hỏi.

- Tôi cần gặp người đầu bếp.

Tức thì đầu bếp Hảo được vời ra, tạp dề vẫn đeo trước ngực. Đầu bếp

lóng ngóng, ngỡ bị chê bai thức ăn, run, thất sắc. Thoáng nét cười, Nguyễn
rút bao thuốc, cắm một điếu lên miệng đầu bếp, tự tay xòe diêm châm lửa.
Bếp Hảo giật lùi...

- Xin bác đừng ngại. Ở đây chỉ có bác xứng đáng nhất được mời điếu

thuốc lá đặc biệt này. Bao thuốc đầu tiên của lô thuốc lá đầu tiên nhà máy
thuốc lá Thanh Hóa biếu tôi. Tôi mong được mời bác điếu thuốc để cảm ơn
bác đã nhọc công chuẩn bị một bữa ăn có vẻ là ngon... nếu như xét theo
màu sắc. Tôi khẳng định là ngon, khi nhìn những giọt mồ hôi thấm gương
mặt bác. Mà... tôi và mọi người sắp được thưởng thức thành quả lao động
nghiệp vụ của bác...

Bàn tiệc lặng phắc.

Bếp Hảo lóng ngóng rít thuốc. Lọc xọc ho khan. Nguyễn vỗ vỗ vai bếp

Hảo ái ngại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.