MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 255

tôi. Lạnh lùng, nhưng thật ra họ theo dõi động thái của nhau rất kỹ. Vẫn
trọng nhau ngầm.

Khổ thân kẻ bất tài như tôi khi thích đánh đu giữa những người tài, cá

tính góc cạnh như mảnh chai, đá tảng, không biết phải chọn tài năng nào
khi bước chân cần đặt lệch.

Nhưng tôi không đứng im. Bước chân luôn chuyển dịch.

Bữa rượu đêm bên lề đường Hùng Vương - Việt Trì lai rai đến rạng ngày.

Vươn vai. Mắt đỏ khè. Nhợt nhạt cho cả ba. Bát cháo loãng nóng trứng
chần nhiều hành hoa láng dạ. Tôi đã phơi sương suốt một phần hai đêm,
cách cái giường ngủ của mình chỉ 500 mét.

Hai bố con ông lão ngái ngủ rời nhà trọ trong ngõ xuống bến xe khách,

đi ngang qua nơi chúng tôi ngồi xì xụp húp cháo, bỗng dừng lại thì thầm,
chỉ trỏ. Rồi thì ông lão bước tấp tểnh trước Phạm Xuân Nguyên:

- Ôi phúc đức quá, ôi, ô đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc đây rồi.

Bố con cháu mãi trên Tuyên kia. Đang về Hà Nội đâm cái đơn lên Quốc
hội, phúc đức quá lại gặp cụ Dương Trung Quốc ở ngay Việt Trì…

Đưa cái chót lưỡi hồng dọn hết cái miệng loáng bóng nước cháo và đội

vụn hành hoa điểm ria mép, Y rời xa bát cháo:

- Vầng, cụ cần gửi đơn từ thì cứ đưa cả đây. Tôi sẽ cầm giúp…

- Ồi quý hóa quá… Nhưng sao lại là cầm giúp ạ…chẳng phải cụ chính là

Dương Trung Quốc đấy thôi…

- Tôi là Dương Chung Chung - em trai Dương Trung Quốc. Tôi sẽ

chuyển kiến nghị của cụ tới tận tay anh Quốc…

Cụ già giật nảy giữ lại cuộn giấy:

- Thôi ạ nhà cháu xin, phải đích ông anh cơ. Em thì nước non gì. Anh em

chém nhau nhan nhản…

Văn Công Hùng ngồi bên cười nấc, vỗ vai tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.