MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 259

Người đàn ông bối rối làm rơi chiếc khăn ra mặt sóng. Chiếc khăn trắng

như cuộn con sứa lúc nhô lên lúc lạng mình ra xa sâu. Tiếng chẹp miệng
tiếc ngẩn. Chỉ có thể nhụt ướt quần áo mới lấy lại được chiếc khăn.

Thiếu phụ vung chiếc đòn gánh mấu liền khoắng vội xuống mặt nước,

rướn mình chuyển dịch. Toạch. Chiếc khăn mặt được thả ngay trước mũi
chân người đàn ông trên bậc đá.

- Trông thì không có vẻ gì là vụng về, thế mà lại hậu đậu cứ như là gián

điệp vừa nhảy dù… Mới lên từ dưới Hà Nội à? Chưa rơi mất sổ gạo chứ?

Cầm chiếc khăn, người đàn ông vui sướng, đùa tếu:

- Chẳng nhẽ trông tôi giống gián điệp. Tôi nói tôi làm gì chắc cô không

tin đâu.

Thiếu phụ móc đôi thùng gỗ vào đòn gánh, cúi mặt để mái tóc chảy

chấm mặt nước. Nước òa đầy đôi thùng. Nhún người lấy đà, chị oằn vai
nâng gánh định bước.

- Thì ông cứ nói, liệu có đáng để nhân dân tin… Ông nhìn lại ông xem

nào khác gì kẻ vô công rỗi nghề. Ngó lòng bàn tay trắng nhợt da mỏng như
giấy thì chỉ giỏi cạo giấy.

Kiêu hãnh ngẩng cao đầu, người đàn ông hắng giọng định giới thiệu về

mình thì có hai thanh niên mặc quần áo công nhân, mũ vải sùm sụp tận
mắt, đứng trên bờ kè cạnh chiếc xà lan han gỉ vẫy vẫy tay ra hiệu họ cần
gặp. Thiếu phụ ngoái lại, ái ngại nói khẽ:

- Ông có thẻ căn cước hay giấy tờ tùy thân thì sắp sẵn đi. Quên ở nhà là

lôi thôi lắm…

Người đàn ông lúng túng, vỗ vỗ khắp lượt túi quần túi áo và cả chiếc túi

đeo hông như củng cố tư thế và niềm tin cho mình sẵn sàng đương đầu với
mọi tình huống. Ông bỗng buột ra:

- Tôi làm văn nghệ ấy mà. Có độc hại bao giờ đâu.

Thiếu phụ vén mai, nhếch mép, cười vui tinh quái:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.