MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 270

- Sắp hết hơi còn diễn trò được cơ à.

Người đàn ông ấy thở dốc, khò khè, ho một hồi khục khục. Sự tù túng đã

bủa vây kẻ lãng tử hết thời.

- Gi gỉ gì gi cái gì mà có ăn là tôi vẫn diễn được… Ông là nhà văn nhưng

là thứ nhà văn chủ nhiệm HTX chuyên lãnh đạo bằng sức mạnh miếng ăn
mà lại…

Ngồi thụp xuống ghế, Quang Dũng chăm chắm vào Sao Mai. Hổn hển.

- Việt Trì của moa dạo này thế nào?

- Toa thì một sợi lông Việt Trì cũng không có. Sao gọi là Việt Trì của toa

được. Chắc nó vẫn vậy.

- Còn ngã ba sông Bạch Hạc?

- Vẫn thế… cái cầu vẫn còn đấy chưa ai bán đi mất. Cả sông Lô lẫn sông

Đà nước vẫn chảy. Cá Anh Vũ vẫn còn ngoe nguẩy dưới sông…

Quang Dũng trầm trầm nhìn lên ngọn cây long não cổ lão. Hai cánh tay

nặng nhọc đưa lên cao như đôi cánh muốn vẫy vẫy lên mà bất lực. Ông có
bao giờ nhớ về người Bạch Hạc? Tôi hỏi thầm ông. Hai mươi năm rồi liệu
còn đủ sức nhớ? Tôi nghĩ rằng trong ông chỉ còn là hình dung…

Nhà thơ một tay cầm miếng thịt gà, một tay nắm xôi nương, bỗng như

lên đồng, đọc thơ bên vỉa hè cho Sao Mai nghe. Và, dĩ nhiên là tôi được
hưởng ké bài thơ "Đêm Bạch Hạc" mà ông đã viết vội trên vỏ bao thuốc lá
Thủ Đô đêm nào. Tôi những muốn được chép bài thơ của Quang Dũng,
nhưng không đủ tự tin để tỏ bày. Hơn nữa, tôi tự an ủi ngay, rằng thì nhà
thơ hẳn sẽ công bố bài thơ vào một ngày đẹp. Nhưng tôi đâu hay, người
như Quang Dũng làm thơ thì chỉ để làm thơ. Ông không quá say sưa việc
lưu danh những đứa con tinh thần của mình cho mai hậu. Tôi chờ cũng lâu
lâu rồi lãng lấp trí nhớ về bài thơ vào đâu đó.

Thêm năm năm sau nữa. Trong hai mươi năm tháng nào tôi cũng qua

Bạch Hạc. Âm điệu bài thơ Đêm Bạch Hạc dường như không đủ dư ba
vọng đến tôi. Rồi tình cờ, tôi gặp lại Đêm Bạch Hạc trong bài viết của Văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.