MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 268

thì được nâng niu hết mình. Nhưng khi về đến nhà trước khi cởi đại phục,
bao giờ người ta cũng dứt bỏ ngay bông hoa. Hoa giả thì cất trong ngăn
bàn. Hoa thật thì vứt vào sọt giấy lộn.

Thiếu phụ ý nhị nheo mắt:

- Ông là loại hoa nào?

Nhà thơ sững sờ, dứt dứt bộ ria mép chờm môi. Cười méo.

- Tôi hả? Vâng lúc thì là hoa giả, lúc thì hoa thật...

- Tướng của ông là tướng võ mà lại tòng văn. Khổ là đúng rồi. Cái gì của

ông cũng chỉ là để chơi chơi. Miễn là ông thích chơi. Danh tiếng với ông
nhiều khi không quan trọng bằng bữa ăn ngon… Ông chẳng thuộc về phe
nào cả. Ông về phe ông. May là người ta còn chưa bỏ tù ông vì cái tội ham
chơi.

Bóp vụn điếu thuốc hút dở, nhà thơ nhìn cây đàn.

- Cô cũng chơi nhạc?

- Vâng. Phải là những người yêu mến một loại hình nghệ thuật nào đó thì

mới có thể rước ông vào nhà như thế này chứ.

Thiếu phụ lặng lẽ đứng dậy với cây măng-đô-lin.

- Thật may là có dịp để hát. Em quy ước, từ lúc này đến sáng không nói

chuyện gì nữa. Không hỏi về nhau. Chỉ có đêm Bạch Hạc để nhớ là đủ
rồi…

Rạng ngày, còi nhà máy điện trong thành phố u u báo ca mới, Quang

Dũng lơ ngơ thức giấc. Nhà thơ thấy mình nằm trên chiếc giường lạ, nồng
ngái mùi đàn bà đơn thân thanh khiết và mùi cơ thể mình chưa kịp thấm
ngấm nơi chiếu chăn. Màu trắng lá màn lay động, bủa vây. Khói mùn cưa
nhóm lò cay khét lẫn mùi bột mì trộn đường đang rán trên chảo gang. Xích
neo xà-lan khua xủng xoẻng buông ngang thân boong. Sóng dềnh nơi ngã
ba. Có những câu thơ đâu đó mà một phiên bản Quang Dũng đang đọc bên
sông. Ngay trước mắt ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.