MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 269

Hình như suốt đêm người đàn bà đã hát. Tình thu của Đặng Thế Phong.

Tình khúc Văn Cao, Đoàn Chuẩn. Những khúc nhôi tao nhã, nhưng quạnh
buồn. Quang Dũng nhìn quanh, rồi hơi cúi trước thiếu phụ:

- Sẽ rất phiền nếu ai đó nghe được những bài ca đang bị quy kết là ủy mị,

làm suy giảm sức chiến đấu. Cô hát khẽ cho tôi nhờ.

- Thế mà tôi ngỡ ông không biết sợ. Nếu ông sợ thì tôi không hát nữa...

Nhà thơ đỏ mặt chống chế.

- Thì tôi sợ là sợ cho cô vì tôi mà bị liên lụy. Vậy cô cứ hát thật to lên…

- Tôi không hát quá to để ông sợ. Hát đủ nghe là được… Đêm như đêm

nay thì ai còn nghe ai nữa. Ngã ba sông đã là ngã ba sông chết…

Và, nhà thơ đã hát bài hát của mình: "Ba Vì mơ cao". Người đàn bà đã

ngẩn ngơ bao nhiêu khi người đàn ông to lớn, thô thô bỗng trở nên mềm
mại dịu dàng với mái tóc hoa râm rủ xòa trước trán khi cất lời ca về quê
hương. Giọng người đàn ông trầm, rè, buồn nản, rã mỏi như lời kinh cầu
nhưng không chịu đứt rời giữa nốt nhạc…

Mười lăm năm sau, trên vỉa hè Hà Nội, Quang Dũng và Sao Mai. Quán

chè chén trước số nhà 51 Trần Hưng Đạo. Tôi tình nguyện điếu đóm cho
tiền nhân, đã lõm bõm nghe về xuất xứ bài thơ trên vỏ bao thuốc lá Thủ
Đô.

Đỡ cái ba lô của Sao Mai căng phồng những chè móc câu, mật ong, cơm

nếp thịt gà gói trong mo cau, người đàn ông cao lớn, phai bạc, quần ga-ba-
đin rách gấu, lấm chấm vết cà-phê, dầu mỡ, sờn gối và áo cộc tay kẻ Tiệp,
nhăn nheo góc vạt, cuống quýt hồn nhiên như đang diễn trò. Những ngón
chân móng dài cợp, thòi qua mũi dép nhựa tái sinh có xu hướng chọc
xuống nền gạch cũ, vỡ nát nhưng vẫn còn hình hài.

- Quang Dũng này xin làm tôi tớ cho hai thầy trò ông. Miễn là thầy trò

ông chi cho tôi hai suất cơm trưa nay.

Sao Mai cười ngân ngẩn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.