MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 285

TẠ DUY ANH

Kẻ bước chưa qua lời nguyền

Q

ua mảnh sân hẹp chen giữa những xe máy quay ngang xoay dọc, tiến

vào cầu thang om om tối của Nhà xuất bản Hội Nhà văn, tôi giật mình bởi
tiếng cười ha ha dội từ trên gác xuống.

Tiếng cười quen quen xả hết mọi xì-trét kèm theo những cú vỗ đùi phành

phạch. Phòng Biên tập Văn học trong nước, chỉ có mình Tạ Duy Anh.

Hình như gã vừa tiễn ai ra khỏi phòng, mà cũng có thể vừa đọc được

điều gì thú vị. Cả nhà xuất bản khả kính chỉ có gã và nhà văn Nguyễn Khắc
Trường là có cái cười đặc sắc.

Nguyễn Khắc Trường cười thì người ta vẫn cảm thấy sự oai vệ của cây

đa cây đề. Tạ Duy Anh cười thì thấy thoải mái sự buông thả trắng phơ, tự
do và không có gì phải giữ gìn.

Gã mặc áo chim cò hơi khác ngày thường, ngồi sau chiếc bàn công vụ

bình thường, máy vi tính bình thường, ghế xoay tròn, tủ tài liệu bình
thường và chồng bản thảo đang làm… chắc cũng bình thường nốt.

Sạch sẽ và tự tin, gã giống như mọi công dân trong vai vị viên chức

nhiều trách nhiệm và lương tâm. Gương mặt sáng sủa, mọi đường nét
dường như xung đột thái quá. Sắc nét. Vẻ điềm tĩnh có được do sự rèn
luyện chật vật nào đấy nhưng toát lên sự yên lòng và tin tưởng ở nơi gã. Dù
có thể ai vô tình không đẹp, thì hẳn gã cũng không xấu chơi.

Vầng trán thông minh nhưng rộng quá. Tóc hơi ít quá. Mũi hơi thẳng

quá, mày rậm, ánh mắt nhanh, sắc và trực diện quá. Ánh mắt như muốn cởi
toang lớp lang che đậy của người ta ra rồi lại làm vẻ như chưa biết gì.
Nhiều khi tôi cũng ngài ngại bị ánh mắt ấy chiếu trực diện.

- Ô, ông đấy à, ngồi đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.