MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 287

Tôi rằng, có biết một lão già thích viết hồi ký, nhà ở cuối ngõ nên được

khoảng sân chung tương đối rộng, đủ chỗ cho trẻ con chơi bóng nhựa gôn
tôm và đá cầu mỗi thì tan học. Có lẽ cần yên tĩnh, lão ta đã đổ nước đái
ngâm bốn góc sân chưa đủ lại còn đập cả vỏ chai rượu Lúa Mới rải mảnh
thủy tinh khắp sân.

Gã bỗng tái mặt, nghiến răng, tay nắm xiết, lập bập như muốn xông tới

sống mái một phen.

- Thằng cha khốn nạn đó ở đâu?

- Ở đâu thì ông làm gì được lão ta nào? Chẳng lẽ ông định đánh lão ta.

Lão vừa có tiền vừa có quyền. Lão chỉ ghét trẻ con chứ chẳng có lỗi nào
hết…

- Thì cũng phải chơi lại chứ… ai lại để nó ác thế được. Lộn phải tay tôi

mà bắt khi nó đang làm việc đó, thì sống chết tôi phải nhổ vào một bãi vào
mặt hoặc tống cho một quả. Rồi muốn đi đâu thì đi… Chẳng qua là cái tiểu
cộng đồng quanh đó nhu nhược… và cũng vô cảm nốt… Thế ông ở đâu?
Làm gì? Mà lại chỉ kêu ca suông…

Tôi nghĩ thầm: Dào ôi, thì ông viết bao nhiêu trang sách lên án thói tật

người đời đấy, liệu có giá trị thực tiễn nào không hay chỉ có giá trị với
chính ông và một nhúm bạn nghề, bạn đọc. Thôi thì chẳng qua viết văn
cũng là một cái nghề, mà chúng ta buộc phải chọn lựa khi số phận không
cho chúng ta cách lao động khác. Đánh nhau tay chân với thiên hạ cũng
thua. Đánh bằng chữ thì cũng thua nốt. Loại ấy có bổ đầu nó ra cũng không
nhét được chữ vào.

Không, điều đó chắc chỉ đúng với tôi. Là người nổi tiếng, gã có cái

quyền hành xử của người nổi tiếng, tôi bì sao được.

Hình như tôi nhớ không lầm, đã nghe gã thổ lộ, bút hiệu Tạ Duy Anh

như rơi từ trên trời xuống. Gã viết xong cái truyện đầu tay năm hai mươi
tuổi, trong một căn nhà gạch thủng tứ tung, lại tối om và cứ tự nhiên đề Tạ
Duy Anh ở bên dưới. Gã tin vào thiên chức và sứ mệnh nhà văn của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.