MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 322

Những truyện ngắn, bài viết dù đã được đăng lĩnh nhuận bút ở đâu đó,

với tôi nếu như không được trannhuong.com "rinh" về trang giới thiệu thêm
lần nữa thì cũng chưa mãn lắm. Bởi được quảng bá tác phẩm ở đây có
nhiều người đọc là ưu thế của Internet.

Về Hà Nội mười lần nếu không may một lần vơ với thì tôi đã sẵn ông

anh cơm bụi. Điểm hẹn số 9 Nguyễn Đình Chiểu. Căn phòng nhỏ chắc
chưa tròn mười mét vuông ngăn đôi; nửa trong đặt giường ngủ, nửa ngoài
tiếp khách.

Dù nửa trong hay nửa phòng ngoài thì từng xăng ti mét vuông đâu cũng

ngổn ngang những sách báo mẩu thuốc bã chè và bụi. Căn phòng nhỏ tin
hin nhưng ông chủ hình như cũng không sử dụng hết diện tích. Bởi trên nền
nhà hằn dấu chân từ hình chữ Y từ chiếc giường đến chiếc bàn nước và bàn
làm việc.

Những thứ không thể bị bám bụi và được coi sạch là chiếp laptop, bộ ấm

chén và tất nhiên cả vị chủ nhân khả kính may ô quần soóc da thịt tươi tốt
như gã trai bốn mươi, loay hoay lúc mở mặt laptop lúc úp mặt laptop.

Trịnh trọng rót chén nước chè đồi Phú Thọ. Chén da lươn. Màu nước chè

như váng phèn, Trần Nhương yên vị trên chiếc ghế mây ọp ẹp sờ cái cằm
nhẵn nhụi vừa mới được lưỡi cạo chăm sóc sáng sớm, hất lên lọn tóc trước
trán. Ân tình và quan trọng:

- Thế nào? Anh em trên quê sống vẫn ổn chứ?

Dĩ nhiên là tôi phải báo cáo vắn tắt những gì thông tỏ như một đứa em

ngoan. Ông ừ hữ gà gật miệng liên tục à ờ ờ ờ mắt vẫn không rời chiếc
laptop.

- Còn chú mày thì sao? Vẫn viết báo bằng văn đấy chứ? Vẫn đỏ tình đen

bạc đấy chứ?

Tôi chưa kịp gì… thì ông đã lướt nhanh tia nhìn lên tôi như kiểu người ta

lướt web. Bỗng ông thở dài, ngọ nguậy ngón chân tìm cách lẩy đi viên sỏi
vô tình dắt kẽ chân. Ông hay thở dài vô cớ ngay cả những lúc anh em vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.