MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 338

Tôi thiếp đi.

Bỗng mùi nhang trầm mơn man khứu giác, trong ánh đèn bàn lờ đờ cuốn

vở ô ly mở trắng toang, lăn lóc cây bút bi gia công. Choàng tỉnh tôi lạnh
người thấy Trần Quang Quý chắp tay kẹp ba que hương hướng lên trời thập
thững đi quanh phòng, mặt trắng bệch, mắt nhắm lơ ngơ, tóc xõa xòa,
miệng lẩm nhẩm khấn, bi thương, thành kính như một con chiên đang sám
hối, khổ đau… Mà… mà thực lòng lúc còn cảm giác hơi ngây ngô buồn
cười, vì tôi thấy nhà thơ giống ông thầy cúng làm lễ dâng sao giải hạn cho
khổ chủ nào đấy…

Từng nghe các thầy đồ chọn ngày đẹp tháng lành đốt trầm, thắp hương

cầu khấn Trời Đất để viết chữ, làm thơ, giờ tận chứng người vừa nằm cùng
giường đang hành bái, tôi vừa sờ sợ vừa nao nao cảm giác trước một cái tôi
bé mọn run sợ trong bể chữ. Ma trận chữ hành con nhang đệ tử của nó mỗi
người mỗi kiểu. Từ buổi đó, tôi đã chứng những lần tao ngộ, hễ có Trần
Quang Quý, khi ai đó chuẩn bị đọc thơ hoặc là mình đọc thơ thì dứt khoát
phải thắp hương trầm.

Rạng sáng ấy thì Trần Quang Quý lay tôi thức dậy. Ngái ngủ, tôi ngáp

vắn dài. Ông anh hào hứng mắt nhắm la đà, đầu cui cúi ngân nga đau khổ.
Bài thơ về mối tình "sét đánh" với nhan sắc bậc nhất đội văn nghệ xã Đào
Xá, một địa danh văn hóa truyền thống lâu đời, quê hương của các nghệ sĩ
có tên tuổi: NSND Thu Hiền...

Ngỡ tưởng đã kết tóc se duyên, ngờ đầu chiến tranh biên giới năm 1979,

nàng tình nguyện thay em trai vào quân ngũ. Cuộc tình gói lại cũng cuốn
theo chiến tranh mà tàn, hình như dư ba vẫn còn khiến cho nhà thơ đau đớn
đến tận giờ.

Bài thơ tôi được nghe rạng ngày đó sau này không thấy xuất hiện trong

bất kỳ tập thơ nào. Phải chăng, đó là nỗi niềm riêng…

Trần Quang Quý nhập học khóa II trường Đại học Viết văn Nguyễn Du,

thi thoảng cùng Văn Chinh ghé qua Việt Trì. Tôi và Nguyễn Hưng Hải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.