MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 350

khoát phải có những món ăn tiếng Tây, tiếng Tàu kèm nhau nghe ly kỳ,
nhưng hóa ra nó lại giản dị gần như quê mùa.

Hoặc ông long trọng mời ta về nhà riêng vào thời điểm hiện tại xảy ra lời

mời. Bát đũa lách cách, mỡ réo èo èo. Hành đập phang phang.

Ngồi khoanh chân bệ vệ, ông sai bảo người nhà điều chỉnh các món

nhắm, trong khi cầm đũa lấy vì, lặng lẽ hút thuốc hay chăm sóc hỏi han
khách và cười hì hà.

Với Văn Chinh lúc nào cũng tiềm ẩn sự bất ngờ rồi lại không bất ngờ.

Về bến đỗ mới nhất của ông chẳng hạn. Tôi cũng đã hơn cả bất ngờ vì
người ấy còn trẻ hơn cả tôi. Lúng túng tôi cứ ậm ừ chào. Văn Chinh phẩy
tay:

- Đề nghị mọi người chiểu theo trật tự tuổi tác mà xưng hô cho tiện dụng

nhé!

Nhẹ cả người.

Lạ mà chẳng lạ Văn Chinh. Mọi việc với ông dù đen hay trắng đều rõ

ràng phân minh. Có thể có khoảng nào đó mà người đời thấy không ổn, là
đôi khi vì sự trực ngôn quá khích của ông chứ không vì sự thù hằn ác ý.
Ông muốn sự tỉnh ngộ, cùng tồn tại chứ không phải sự triệt tiêu lẫn nhau.
Bởi ông hiểu, đó mới là chân lý đời mà ông trải nghiệm.

Cho đến bây giờ, tôi chẳng hiểu Văn Chinh lấy đâu sức lực, trí tuệ để có

thể dàn trải khắp ba bốn bến đỗ, tạo dựng cơ ngơi lo toan cho các con nghề
nghiệp và được học hành tử tế. Vậy mà vẫn một tay Văn một tay Báo chưa
ngơi.

- Những cuộc tranh biện từ trước đến nay, có mang lại lợi lộc gì không

ạ? Tôi đã hỏi ông trong Hội nghị Nhà văn và Doanh nhân ở Vĩnh Phúc gần
đây.

Mân mê cái cằm râu lởm chởm, nửa ngây nửa tỉnh, vẻ mặt của thùng

thuốc súng niêm phong, có dây cháy chậm nối dài nơi góc khuất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.