MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 360

Mình tớ đeo ba lô lên Pleiku trong bời bời hoang mang. Nhưng chỉ một

tháng, sau chuyến công tác đầu tiên về làng S’tơ, tức làng Kông Hoa trong
"Đất nước đứng lên", tớ bỗng hiểu rằng mình đã thuộc về Tây Nguyên.

Gặp anh hùng Núp trong một buổi chiều đang cõng cháu trước nhà, bộ

râu hung hung trắng, đôi mắt voi ngơ ngác hiền từ. Quanh năm khoác chiếc
áo veste cũ. Màu đất bazan ngấm trong kẽ da hằn sâu của người già như
mạng nhện. Mùi rượu rẻ tiền găt gắt qua hơi thở ông lão. À và ờ. Gật và
gật.

Thời ấy, người người nuôi heo nhà nhà trồng su su, mà tớ lại khư khư

quyển sách và làm thơ. Người ta không ghét mới là lạ.

Lựa lúc Văn Công Hùng yên lặng, tôi mới kể anh hay mấy năm trước

trong chuyến du Nam, ghé qua Tây Nguyên, tôi đứng trước cửa nhà anh,
ngôi nhà la đà những hoa phong lan ngát hương mà không dám gọi cửa.
Lúc đó đã 4 giờ sáng, theo lịch trình 5 giờ tôi sẽ lại rời Pleiku.

- Văn Công Hùng đánh giá về mình như thế nào? Tài năng, sự nổi tiếng,

tác phẩm để lại cho mai hậu?

- Tớ không khoái đánh giá về mình lắm. Cũng có lúc nằm nghĩ thấy

mình chả là gì cả, cát thôi. Nhưng nhiều lúc lại thấy: Ba chục năm ở Tây
Nguyên của mình đến giờ cũng đáng giá. Sách tám tập, báo dăm ba trăm
bài với một vốn sống về Tây Nguyên đủ để nghe ai nói không đúng về Tây
Nguyên thì có thể cãi lại.

- Chuyện nào đáng nhớ nhất trong đời văn, và công việc biên tập?

Chuyện vui, chuyện buồn…

Nghe chừng oải, Văn Công Hùng vuốt vuốt mãi cái đầu không tóc. Tôi

muốn cười nhưng sợ khiếm nhã, lần sau vào Pleiku cơ nhỡ không nơi bám
víu thì gay.

- He hè tớ từng tơi tả vì nghề văn. Bị cả kẻ dốt đánh và kẻ ganh đánh, dù

tớ chả có gì để họ có thể ganh ghét cả. Từng bị kiện đến tận ông... Nguyễn
Khoa Điềm, họ vu cho tội phản động, thơ thiếu tính Đảng. Có lần tờ Tạp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.