MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 358

Văn Công Hùng lặng lẽ vào thắp hương cầu khấn một mình. Tôi ra sau

điện ngồi đợi dưới tán cây rừng, nhớ lại câu chuyện thoáng qua lúc leo dốc.

- Với văn chương… thì anh…

- A, nó là nghiệp chướng. Nó cho tác giả nhiều hạnh phúc, nhưng trước

khi hạnh phúc, nó ban cho sự cay đắng. Đôi lúc mình là tay sai nó. Và cũng
có lúc vai trò đảo ngược…

- Viết về Văn Công Hùng, các cây bút ở khu vực Trung Trung bộ Tây

Nguyên có cả gần trăm trang A4. Anh thích bài nào nhất?

- He, bài nào cũng thích. Người ta ca ngợi mình thì mình không thích

họa có mà điên. Mong ca ngợi mãi mãi ấy chứ…

Và tôi đọc lỗ mỗ một đoạn trích vu vơ: "Dưới những cơn mưa chiều Tây

Nguyên tưởng như không bao giờ dứt, có một người lầm lũi đi, lưng đeo túi
xách, trong đó đầy những bản thảo thơ của mình, và của bạn bè, miệng
nghêu ngao những câu thơ như âm thanh từ tiềm thức vọng về. Thỉnh
thoảng lại chen vào những câu hát từ bài hát cũ bằng cái giọng Huế pha
Thanh Hóa…"

Tức thì Văn tiên sinh chớp mắt, đỏ mặt, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng

đằng sau ấy là bao nhiêu tâm tình tri kỷ:

- Nguyễn Phước Hương Giang, người gọi mình là kẻ hát rong lang

thang. Ngày ấy mình trẻ…

Có cảm giác Văn Công Hùng là người không chịu nổi sự nịnh hót, thích

cải tiến thơ ca hay bất kỳ mọi công việc rơi vào tay với trí thông minh năng
nổ sẵn có khiến người khác có ấn tượng liều mạng, nhưng lại thấy ông vô
cùng duyên và đáng yêu; nên, sự ngợi ca của bạn đọc và đồng nghiệp trong
một khu vực rộng lớn với ông là đương nhiên.

Đôi khi ông cảm thấy thất bại, thì tâm tư và hứng thú sa sút ghê gớm...

Âu cũng là tâm thế muôn thuở của các thi nhân. Nhưng ngược lại ông cũng
đủ phức tạp gợi sự liên tưởng ngọn hỏa diệm sơn bị bazan Tây Nguyên phủ
kín, đang kiên trì đợi cơn địa chấn để dòng dung nham phún xuất, vọt lên…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.