MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 363

Thơ đa mang nỗi buồn.

Vâng, chúng ta ai cũng mang nợ. Không nợ đời thì đời nợ. Không cách

này thì kiểu kia. Chẳng thoát. Nhưng tại làm sao chứ, Văn Công Hùng, sao
mà ông lại tự xưng mình là "bồi bút" chứ. Hay đây chỉ là trò đùa với bản
thân ông và bạn bè gần xa hậu 21 tháng 6.

Tôi những mong "bồi bút" được như ông. Phải chăng đây là biến hóa của

sự khiêm tốn ở một công dân Tây Nguyên - Gia Lai - Pleiku?

Mới đây nghe chuyện bauxite, tôi có điện đàm hỏi thăm. Văn Công

Hùng buồn buồn: "Tớ có viết một bài, nhẹ nhàng, cho rằng chưa nên làm
bauxite lúc này khi lòng dân chưa yên mà trong Đảng cũng không thuận...
Bố mẹ để của cho con thì có gì mà phải lo lắng băn khoăn. Hãy coi như
bauxite dưới lòng đất ấy là vốn của thế hệ chúng ta để lại cho con cháu thì
sẽ thanh thản ngay thôi."

Nhưng lúc này thì tôi tin, ông muôn thuở vẫn là - kẻ - thi - nhân - ưa - ú -

tim - hài - hước tử tế ở mọi phương diện công dân lẫn quán nhậu vỉa hè. Và
tôi nghĩ, nếu có ngày hoa dã quỳ khoe sắc thắm trên núi Nghĩa Lĩnh, thì
hẳn người gieo hạt sẽ là Văn Công Hùng của Tây Nguyên…

Chắc nhà điện sắp qua cơn đồng bóng. Có điện thì tôi sẽ biết ngay điều

gì trong cái blog đầy ắp những khuôn mặt Văn Công Hùng cười cười,
nhưng lại đa mang những câu thơ buồn.

Năm 2007

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.