MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 70

thiết với ông từ lúc nào. Một ảo giác chỉ ở phía tôi.

Khi biết người đàn ông trắng trẻo, hào hoa, nghiêm nghiêm ngồi trên

chiếc xe máy Dream bóng nhức từng chân nan hoa, trước số 9 Nguyễn
Đình Chiểu chuẩn bị đi đâu đó, tôi tiến lại và chào ông với tất cả tình cảm
thật thà.

Sau, gần ông tôi bỗng nhận ra, có những người khi chải chuốt gợi lên sự

bóng lộn khó chịu, còn ở Hà Phạm Phú, sự chăm sóc bản thân hay đồ vật,
đến kịch trần thì cũng vừa đủ lịch lãm.

Vâng, đó là đận tôi và nhà thơ Nguyễn Hưng Hải lớ xớ dắt nhau xuống

dự Hội nghị những người viết văn trẻ. Bụi bặm, nhếch nhác loanh quanh
mấy địa chỉ trong giấy mời xuôi ngược, gần hết một phần ba số tiền còm
xích lô mà chưa biết sẽ ăn nghỉ ở đâu.

Vừa lúc chúng tôi đụng Hà Phạm Phú, chánh Văn phòng Hội Nhà văn,

thành viên Ban tổ chức. Thấy đàn em mặt dài như bơm hỏng ông liền lôi
hai chúng tôi ngồi sau xe vọt đến số 10 Chu Văn An. Nhận phòng xong thì
Nguyễn Hưng Hải kêu toáng là bỏ quên hành lý ở Nguyễn Đình Chiểu.

Thoáng một chau mày, Hà Phạm Phú tươi cười ngoắc tay. Ba người ngất

ngưởng một xe máy. Trên đường về lại Chu Văn An lòng vòng qua mấy
phố buôn, ông dừng lại mời đàn em cốc nước mía, bánh sữa Mộc Châu.
Nguyễn Hưng Hải nghiện thuốc được miễn phí thêm bao Du Lịch bao bạc.

Đẩy cao cặp kính màu gọng vàng, khoanh tay trước bụng ông đặt ánh

mắt vào chiếc áo pull vàng ngà nhàu nhĩ của Nguyễn Hưng Hải rồi rơi băn
khoăn vào chiếc áo sơ mi chim cò sặc sỡ, chiếc kính râm đen sì của tôi hồi
lâu chẹp miệng:

- Thế các vị đã có bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt cho tử tế chưa?

Chưa có thì mua luôn ở đây. Và… nếu còn tiền thì tôi sẽ dẫn đi tậu thêm
chiếc sơ mi cộc tay nữa. Áo xuất khẩu May 10. Đẹp buốt mắt. Tôi quen
cửa, giá hời…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.