MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 68

Thời gian đắp bồi thêm những sự kiện cho tôi biết về ông một cách bình

thường của lẽ đời.

Tôi có thêm một ông anh thơ văn người Phú Thọ nổi danh là Hà Phạm

Phú. Làng Đan Hà quê ông dựa lưng vào đồi chè đồi cọ, hướng mặt ra sông
Thao huyền hoặc và liền bên con đường sắt chạy qua. Một làng trung du cổ
điển có đồng bãi cho dâu tơ mía ngọt, có đồi bát úp cho hoa trái ngọt lành.
Có những ông đồ già nề nếp gia phong…

Cảm giác về Hà Phạm Phú trong tôi là hình ảnh người đàn ông lúc nào

cũng lịch lãm, cái nhìn thẳng chậm rãi hơi nhuốm màu trịnh trọng. Trên
người ông dứt khoát, dù áo pull, áo khoác, áo túi đeo, giày, dép da phải có
một thứ đang là đỉnh của mốt, khi thiên hạ xôn xao tìm kiếm thì Hà Phạm
Phú đã sở hữu đến nhàu nhò. Tất nhiên là thứ mốt thời trang kiểu công
chức nghệ sĩ…

Dù mới gặp hay chia tay lâu, khi đối mặt Hà Phạm Phú là thấy ngay

động tác chào giơ tay hất ngược phía sau kèm theo tiếng reo: "A, đồng chí"
quen thuộc đủ vang ngân trong lúc ông vẫn lúi húi bên bàn làm việc xếp
xếp, lật lật tài liệu tiếp điện thoại, đăm chiêu, rạng rỡ và vẫn có nụ cười im
im đủ tươi để cho ta cảm nhận rằng ông đang rất bận việc nhưng vẫn quan
tâm và chú trọng đến ta.

Lạ lùng là ngay cả lúc ấy hoặc ở những hoàn cảnh ngặt nghèo hơn mà tôi

đã chứng thì ông vẫn tạo cho ta cảm giác yên tâm gần gũi; rằng ông sắp có
động tác hay câu nói nào đó thoát khỏi hoàn cảnh khiến cả hai lúng túng,
thoát khỏi sự lẻ loi nào đó ở bên trong ông.

Café đen không đường, một chai bia Hà Nội nhỏ nơi góc quán bất kỳ,

những đối thoại rời vụn, lửng lơ nhưng nhiều ý tứ sẽ kết thúc cuộc gặp gỡ
với ông trong dư vị ấm áp. Nhưng cuộc gặp sẽ ngoặt ngay sang hướng
khác, khi ông bất chợt nhận được điện thoại của ai, hoặc ai đó quen thân
cũng vừa bước chân vào quán.

Một cái lệnh tập hợp ban ra tức thì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.