MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 67

HÀ PHẠM PHÚ

Hào hoa mà không lãng tử

N

hững năm tám mươi của thế kỷ trước, cái tên Hà Phạm Phú đã có

tiếng vang khi tôi còn là binh bét, lăn lê ngắm bắn, ném lựu đạn.

Báo Quân đội Nhân dân hầu như tuần nào cũng đăng bài viết dài kỳ

trang hai kéo tràn nửa trang ba ký tên Hà Phạm Phú.

Sau bữa tối bo bo rau muống chúng tôi ngồi bó chân trên sỏi ong sinh

hoạt chính trị và đọc báo. Cứ đến ký sự dài kỳ là chính trị viên đại đội lại
chỉ đích danh tôi đọc. Những cái tên quen thuộc với thể loại ký sự hồi đó
trên báo Quân đội Nhân dân của Nguyễn Phúc Ấm, Hà Đình Cẩn, Trần
Hữu Tòng… và Hà Phạm Phú chắc ít ai quên.

Hà Phạm Phú hay viết về công tác huấn luyện. Đơn vị tôi lại đang huấn

luyện chiến sĩ mới nên chính trị viên người Cao Đại – Vĩnh Tường rất mê
ông, hôm nào cũng bèn bẹt giọng: Hà Phạm Phú đâu mà không đọc, tìm Hà
Phạm Phú mà đọc các đồng chí ạ!

Mấy hôm đầu được tín nhiệm vì giọng tốt cũng thấy oai oai, nhưng sau

oải dần vì tôi không đủ sức tròn vành rõ tiếng, truyền cảm lên bổng xuống
trầm theo sắc thái bài viết suốt liền một giờ.

Ăn đói, lại không có dưỡng chất, phải căng họng dưới ngọn đèn bão

vàng khè đốt dầu hôi khói phừng phừng như đầu tàu hỏa nhập nhằng cánh
thiêu thân, sau mỗi tối đọc báo tôi phải chống gối ho gằn ra bao nhiêu là
muội khói đèn bão bám nhầy phế quản.

Vì thế cái tên Hà Phạm Phú ngày đó đã ám ảnh tôi những cảm giác trái

chiều: Nể phục tài văn sức viết, nhưng cũng thầm oán, lo sợ đọc ký của ông
hết tối này lại sang tối sau đến khan giọng lạc tiếng trước bãi quân đại đội.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.