MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 71

Shock! Có mấy tiền còi còn nợ bạn xa bạn gần một hẹn bia bọt hàn

huyên, nhưng chúng tôi không thể không mua áo, không thể từ chối nghĩa
vụ nghe lời. Ông anh muốn hình ảnh quê hương đèm đẹp một chút, cũng để
góp phần vào một hội nghị những người viết trẻ, phải là hình ảnh trẻ đẹp.

Hồi bộ phim Ông cố vấn đang phát hoành tráng lên sóng Đài Truyền

hình Việt Nam, một buổi gần trưa tôi đang lui cui lo việc nhà thì thằng con
chơi ở cổng cuống quýt thất thanh:

- Bố ơi, cứu con, cứu con có ông nào định bắt con…Ông kính đen…

Nghĩ thằng con mê đọc truyện tranh có thể đôi khi cũng hoang tưởng

như bố cũng nên, tôi vẫn cố làm sạch mớ rau muống và nhòm qua cửa sổ
xem thực hư.

Luống cuống thằng con không đẩy nổi cánh cổng sắt để thoát vào nhà.

Tiếng động cơ ô tô bỗng dội lên rìn rỉn, tôi bỗng hoảng thực sự. Shock!
Nhao ra…

Hà Phạm Phú kính đen, veste xám, sơ mi nuột nà trắng không cà-vạt,

giày đen bóng ruồi bay lóa mắt, đang tươi cười vẫy vẫy thân thiện với con
trai tôi.

Thì ra mấy hôm trước con trai tôi xem phim thấy Hà Phạm Phú trong vai

Giám đốc trại giam cháu Ngô Đình Cẩn ngồi trong xe đen đi bắt người. Cu
cậu không phân biệt được chân giả đã bị một phen ướt đẫm quần…

Vị thế góc hẹp, tôi không dám định luận về tài năng của bậc đàn anh,

nhưng chắc chắn Hà Phạm Phú là người được tạo hóa quá tay ban cho
nhiều tài, như đa phần những người thuộc thế hệ ông được chọn lựa đào tạo
nhằm phục vụ cách mạng lâu dài.

Ông trải nghiệm nhiều lĩnh vực. Dày dặn vốn văn hóa để tiêu xài với đời.

Mười năm đứng trên bục giảng trường Đại học Kỹ thuật Quân sự, chuyên
ngành pháo binh. Vụ Đối ngoại Bộ Văn hóa. Chánh Văn phòng Hội Nhà
văn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.