MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 74

nhắm mắt hình dung, nếu như lỡ ra xe lật thì có khi tin điện thoại di động
về đến nhà trước khi chúng tôi chạm đáy vực.

Nhiều khúc cua khiến tôi và Hà Đình Cẩn bủn rủn toát mồ hôi, không

dám ngồi trên xe, giả vờ xuống vần đá mở đường. Bánh xe bên trái sát mép
vực vừa đốt ngón tay, Hà Phạm Phú vẫn khoanh tay nhìn thẳng, sắc mặt
như sắp tử vì đạo.

Lái xe và tôi nản chí bàn lùi. Hà Đình Cẩn im lặng. Hà Phạm Phú gạt đi:

- Nếu các ông không đi thì ngồi đây chờ, mình tôi sẽ lái xe vào tận Xín

Cái. Ba mươi năm rồi tôi mới có dịp trở lại. Chưa biết khi nào có dịp nữa
mà định trước.

Năm tiếng sau chúng tôi mới vượt được nửa con đèo. Trời vừa đứng

bóng. Sau khúc cua lõm vào khe núi, mái lều tranh phai bạc, chín cô và một
thầy giáo cắm bản bỗng ùa ra vây lấy chúng tôi. Những giọt nước mắt
mừng tủi. Mấy năm mới có ô tô dân sự vào vùng biên.

Họ mời chúng tôi bữa cơm trưa trong ngậm ngùi. Theo qui định vành đai

biên giới, họ yêu cầu xuất trình giấy tờ. Đọc đến tên Hà Phạm Phú, họ bỗng
reo lên:

- Vừa tháng trước bọn em về huyện được xem phim Nguyễn Ái Quốc ở

Hồng Kông, không ngờ lại được gặp nhà sản xuất ở đây!

Lúc trả tiền ăn, các cô giáo dứt khoát chối từ:

- Lần này bọn em cho anh Hà Phạm Phú ký nợ, lần sau qua đây sẽ thanh

toán cả thể.

Hơn ba tiếng sau chúng tôi mới chạm cửa khẩu Xín Cái. Lại gặp rắc rối.

Không được phép qua cửa khẩu! Chỉ huy đồn biên phòng chưa về. Viên đại
úy chuyên nghiệp ra tiếp. Đọc giấy giới thiệu, anh tủm tỉm cười:

- Mạn phép bác nào là Hà Phạm Phú? Bác nào là Hà Đình Cẩn?

- Hai chúng tôi ai cũng là Cẩn, ai cũng là Phú...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.