MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 75

Trên cây đào trước cửa, hơn chục chiếc điện thoại di động treo móc khắp

cành nhánh như đang hong phơi. Hỏi thì mới biết chỉ ở tọa độ cây đào thì
điện thoại mới có sóng. Điện thoại không mấy khi gọi được. Chủ yếu để
nhắn tin.

Viên đại úy mời nước rồi đi nhắn tin.

Lần này lại nhờ cả hai tên tuổi Hà Phạm Phú và Hà Đình Cẩn nên chúng

tôi được viên đại úy trực tiếp dẫn ra cột mốc, và thậm chí còn tiến qua cột
mốc tới vùng đệm mấy trăm mét nữa. Sau khi chụp ảnh lưu niệm, đại úy
nói:

- Nếu không phải là Hà Phạm Phú và Hà Đình Cẩn cựu phóng viên báo

Quân đội thì hôm nay các bác chỉ còn cách quay về không. Em phá quy
định đấy… May mà ngày xưa em đọc hai bác hàng ngày…

Lúc này Hà Phạm Phú mới chỉ ra vạt rừng lúp xúp sim mua trước mặt,

bật mí: Ba mươi năm trước ông bị lạc vào tọa độ pháo, bị 12 ly bắn thẳng
may mà không trúng… Trong tình thế ngặt nghèo ông đã được một cô tự vệ
giúp dẫn về hầm chốt. Suốt đêm, cô cầm nến đứng bên soi để ông viết xong
thiên phóng sự mười ngàn chữ kịp gửi về tòa soạn.

Suốt chuyến đi hễ có dịp là ông hỏi thăm về cô dân quân, nhưng nào ai

biết dấu tích của người xưa.

Nhìn núi đá xếp nếp răng cưa, ánh mắt ông mờ nhòa.

Bây giờ rời chức vụ hành chính nhưng có lẽ văn chương và điện ảnh vẫn

còn ám ảnh níu kéo ông với duyên nợ trả vay, hứa hẹn ông sẽ bùng nổ trở
lại. Thơ tình thổn thức của ông có thể lên trang báo Tiền Phong hàng tháng.
Những truyện ngắn thâm trầm về thân phận con người luôn chuẩn bị in đâu
đó. Niềm vui thường trực hiện tại của ông là đam mê dịch chuyển bằng
cách tự lái xe riêng.

Hà Nội – Đan Hà gần hai trăm cây số, giỗ kỵ, ngày rằm một mình tay lái

về thăm quê thực thi bổn phận con trưởng và để nạp thêm năng lượng quê
hương cho đời sống thị thành. Xây dựng tủ sách cho trường tiểu học, tặng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.