MIỀN LƯU DẤU VĂN NHÂN - Trang 79

Có lẽ Hồ Anh Thái là người có hình thức phục trang đa dạng và thích

hợp và đủ lịch lãm và đẹp trong mọi hoàn cảnh. Nếu đi chơi bụi thì cũng trẻ
trung quần soóc hộp, áo pull, ba lô, kính đen. Khi giao lưu với sinh viên thì
quần thô, áo cộc tay kẻ hay một chút hoa văn vừa đủ điệu. Còn lúc ngồi
trên bàn hội nghị thì bộ đồ lớn phẳng phiu, sơ-mi, cà vạt, ghim cài cửa tay
áo, giày tất hợp lý. Phong thái của một nhà ngoại giao sành sỏi bớt một
chút thì lạnh, thêm một chút thì nồng.

Nhào ra khỏi chiếc taxi cà tàng, tôi xuống đứng chắn ngay trước mặt Hồ

Anh Thái. Tôi muốn cho Thái một sự giật mình. Nhưng Hồ Anh Thái, mắt
mở lớn lại chẳng vẻ gì là nhận ra quen biết, nghiêng người né tôi bước tiếp.
Cành hoa đào giơ cao chạm vào cành bàng khẳng khiu đâu đó trên đầu.

Tiện tay tôi túm luôn đầu thừa quai đeo ba lô lắc lẻo vụt lướt qua giữ lại.

Chai nước lọc ở đâu đó rơi xuống lôông côông. Chờ một tiếng quát nhặng.
Tôi chực sẵn một nụ cười. Hồ Anh Thái như sực tỉnh, sực đứng lại giữa sự
chảy trôi. Hạ cành đào chống xuống đất, bên đôi giày da bám bụi, ngắn cổ,
đế mềm, không tất:

- Lão đấy à? Sao giờ này còn lang thang nơi đây? A, chắc lão đi Tết họ

hàng nội ngoại…

Đủ nghe. Điều tôi định trả lời thì Thái đã trả lời hộ. Tôi cũng định đặt

câu theo thói quen hỏi Thái, Tết nhất thế nào to không.

Một nét cười nhẹ, Thái đã cảm ngay được cái điều dấm dứt trong tôi.

- Thôi lão về đi, ra Giêng ngày dài tháng dài, gặp nhé.

Hai bên đều đã xoay người, toan bước.

- Đào đẹp đấy - Tôi thêm…

- Ừ mang tận Sa Pa về… Lão thích không? Cầm về mà chơi.

- Đào thì nhà tôi bà xã mua từ hôm hăm ba...

Tôi thắc mắc gồng gíu vất vả mấy trăm cây số mới có được cành đào đẹp

thế này về Hà Nội sao Thái không mang về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.