MIẾNG DA LỪA - Trang 157

sóc của cô và bà nhà đối với tôi.

- Ồ! Chúng ta chẳng tính toán làm gì, - nàng vừa cười vừa nói. Nụ cười

của nàng che giấu một mối xúc động làm tôi ái ngại.

- Chiếc dương cầm của tôi, - tôi tiếp tục giả tảng như không nghe tiếng

nàng nói, - là một trong những nhạc cụ tốt nhất của nhà Erard: cô nhận lấy.
Cô đừng thắc mắc vì tôi thật sự chẳng thể mang nó đi theo được trong cuộc
hành trình mà tôi dự định.

Có lẽ do giọng nói buồn bã của tôi mách bảo, hai người đàn bà dường

như hiểu tôi và nhìn tôi, giữa những miền băng giá của xã hội thượng lưu,
thì ra lại ở đây, chân thực, không phô trương, nhưng thấm thía và có lẽ bền
vững.

- Đừng có băn khoăn nhiều như thế, - bà mẹ bảo tôi. - Cậu cứ ở đây. Nhà

tôi lúc này đang ở trên đường về rồi, - bà nói tiếp. - Tối nay tôi đã đọc kinh
Phúc âm của thánh Jean, còn Pauline thì đeo lủng lẳng giữa những ngón tay
chiếc chìa khóa của chúng tôi vẫn buộc vào một quyển Thánh kinh, chiếc
chìa khóa đã quay. Điềm đó báo tin rằng ông Gaudin nhà tôi mạnh khỏe và
khá giả. Pauline lại bói cho cậu và cho anh thanh niên ở phòng số bảy;
nhưng chiếc chìa khóa chỉ quay cho cậu thôi. Tất cả chúng ta sẽ giàu có,
ông Gaudin sẽ trở về với bạc triệu. Tôi nằm mê thì ông ấy ở trên một chiếc
tàu đầy rắn; may là nước lại đục, như thế nghĩa là có vàng và châu báu ở hải
ngoại.

Chú thích

[1] Nguyên văn là monsieur đọc là mơxiơ (ông), ngày xưa ta nôm na

phiên âm là me-xừ, có ý khôi hài, ở đây dịch theo tinh thần khôi hài của tác
giả.

[2] Nguyên văn: Lười như con tôm hùm (homard).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.