MIẾNG DA LỪA - Trang 96

- Một người đàn bà không đức hạnh, chẳng là khả ố hay sao? - Emile

bảo Raphaël.

Euphrasie đưa con mắt rắn độc nhìn họ và trả lời bằng một giọng mỉa

mai không ai theo kịp:

- Đức hạnh! Chúng tôi nhường cái đó cho bọn lọ lem và bọn tàn phế.

Những đàn bà tội nghiệp ấy nếu không có nó thì họ sẽ ra thế nào?

- Thôi, hãy im đi,- Emile kêu lên, - đừng có nói điều gì mà mình không

biết.

- Chà, tôi không biết cái đó. - Euphrasie tiếp, - hy sinh cả cuộc đời cho

một kẻ mà mình ghét, biết nuôi nấng lũ con chúng bỏ rơi mình, và cảm ơn
chúng khi chúng đâm vào trái tim mình; đó là những đức hạnh mà các anh
đòi hỏi ở người đàn bà. Còn nữa, để đền bù cho sự hy sinh đó, các anh tìm
cách quyến rũ họ và đổ lên đầu họ mọi sự đau khổ; nếu họ cưỡng lại, các
anh hãm hại họ! Đời đẹp thay! Chẳng thà sống tự do, yêu ai tùy thích và
chết yểu.

- Nàng không sợ một ngày kia phải trả nợ cái đó hay sao?

- Vậy thì, - nàng đáp, - chẳng để xen vào lạc thú của tôi những điều

phiền não, cuộc đời tôi sẽ chia làm hai phần: một thời trẻ tuổi thật sự vui
nhộn, và chẳng biết thời già nua hiu hắt thế nào, lúc đó tôi thả sức đau khổ.

- Cô ta thật chưa yêu - Aquilina giọng trầm trầm nói. - Cô ta chưa bao

giờ vượt hàng trăm dặm để vồ vập với bao nhiêu khoái trá một ánh mắt và
một lời khước từ, cô ta chưa buộc cuộc đời mình vào một sợi tóc, cũng như
đâm chém bao nhiêu đàn ông để cứu ông hoàng của mình, ông chúa của
mình, ông Trời của mình. Đối với cô ta, tình yêu là một võ quan bảnh.

- Ấy này! La Rochelle, - Euphrasie đáp, - tình yêu cũng như làn gió,

chúng ta chẳng biết nó tự đâu tới. Vả chăng, nếu chị đã thật sự được một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.