MIẾNG DA LỪA - Trang 95

giống người, do chỗ Thượng đế tạo ra cho họ như thế! Hãy cho tôi bạc
triệu, tôi sẽ ngốn hết, tôi không muốn giữ đến sang năm lấy một đồng xu
nhỏ. Sống để mà mua vui và làm chúa, đó là phán nghị mà mỗi tiếng đập
của trái tim tôi ban truyền. Xã hội tán thành tôi, nó chẳng luôn luôn cung
cấp cho mọi sự tiêu xài của tôi đó sao? Tại sao ông Trời hiền cứ mỗi sáng
lại chi cho tôi đủ để tôi tiêu pha vào buổi tối? Tại sao các anh xây bệnh viện
cho chúng tôi? Trời đã không đặt chúng tôi vào giữa cái hay và cái dở để
lựa chọn cái gì làm cho chúng tôi tổn thương hay phiền não thì tôi chẳng
ngu ngốc lắm sao nếu không vui thú.

- Thế còn những người khác? - Emile hỏi.

- Người khác ư? Thì họ tự liệu lấy thân. Tôi ưng cười những chuyện đau

khổ của họ hơn là khóc những nông nỗi của tôi. Tôi thách một kẻ đàn ông
gây được cho tôi một chút bận lòng.

- Thế thì nàng đã đau khổ như thế nào để đi đến chỗ suy nghĩ nhu vậy? -

Raphaël hỏi.

- Tôi ư, người ta đã từ bỏ tôi vì một món gia tài! - Nàng vừa nói vừa lấy

một tư thế làm nổi lên hết vẻ kiều diễm. - Ấy thế mà tôi đã từng làm lụng
đêm ngày để nuôi tình lang tôi. Tôi chẳng muốn bị lừa bịp vì một nụ cười,
một lời hứa hẹn nào nữa, và tôi định làm cho cuộc đời tôi thành một cuộc
hành lạc dài.

- Nhưng, - Raphaël la lên, - hạnh phúc chẳng phải là tự ở tâm hồn mà ra

sao?

- Vậy thì, Aquilina lại nói, - phải đâu là không đáng kể khi thấy mình

được hâm mộ, mình thắng hết thảy mọi người đàn bà, kể cả những kẻ đức
hạnh nhất, khi mình đè bẹp họ bằng sắc đẹp, bằng tiền của mình? Vả chăng,
chúng tôi sống một ngày mà hơn cả mười năm của một bà tử tế, như thế là
đã có sự phê phán rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.