MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 140

em ấy.

“Sao tay em lạnh vậy? Để anh ủ cho em!” Đột nhiên, em gái ôm chầm

lấy tôi.

“Anh, em sợ! Hôm nay, thiếu chút nữa là ba chết rồi. Ông ấy biến

thành cái bộ dáng ấy. Em sợ, em không muốn về nhà. Anh dẫn em đi đi!”
Em gái khóc nấc lên.

“Không sao đâu. Hiện tại, không phải đạo trưởng đã khống chế được

chú Hai rồi sao? Chỉ cần chúng ta tìm được đinh trấn hồn, ác quỷ sẽ phải
chạy ra, chú Hai sẽ trở lại bình thường. Còn nữa, chúng mình bỏ đi thì thím
Hai làm sao bây giờ? Chẳng lẽ, em muốn để thím Hai đối diện với tình
cảnh đó một mình sao?” Thấy ánh mắt kiên định của tôi, em gái ngừng
khóc. Em gái ôm tôi thật chặt, giống như tôi chính là chỗ dựa duy nhất của
em ấy.

Nhà chú Hai cách Sư Nha Bá rất xa, khoảng 20 kilomet đường núi.

Tôi thực sự chỉ muốn phi thật nhanh đến đó lấy được đinh trấn hồn. Thế
nhưng, tiểu sơn thôn hẻo lánh, không có xe cộ gì, chỉ có thể dựa vào hai
chân. Tay em gái nắm chặt tay tôi, dần dần cũng ấm lên. Đột nhiên, một
cơn gió lạnh thổi qua, xa xa trông như có thứ gì đó bay trên trời. Bóng đen
kia lại hướng về phía nhà chú Hai. Tôi tập trung nhìn, bóng đen kia hình
như là một người, mà lại không giống người.

“Mau nằm xuống!” Tôi vội vàng ôm chặt em gái che dưới thân.

Bóng đen kia đột nhiên vọt tới, bay vòng quanh trên đầu chúng tôi,

dường như không phát hiện ra cái gì nên đành bay đi. Trong lòng tôi vô
cùng sợ hãi, may mà có bùa chú đạo trưởng cho. Bằng kinh nghiệm của
mình, tôi thấy đó không phải là một bóng ma đơn giản mà giống như một
Quỷ Hồn.

“Anh, đó là cái gì vậy?” Em gái hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.