MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 143

kéo tay tôi muốn đi.

“Không được. Bọn mình trở về cũng không giúp được gì. Anh chỉ có

chút bản lĩnh tát bùn qua sông, tự thân mình còn khó bảo toàn, nếu như gặp
quỷ còn không biết có thể chạy được hay không. Vì cứu chú, anh nhất định
phải lấy được đinh trấn hồn. Chỉ có lấy được đinh trấn hồn, chúng ta mới
đuổi được ác quỷ. Hơn nữa, có Huyền Thanh đạo trưởng ở đó, còn có thím
Hai nữa, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Tôi và em gái thương lượng
xong, liền ngồi ở cổng đợi.

“Được anh, chúng ta ngồi đây chờ đến khi trời sáng, chờ đám người

kia đi ra rồi hỏi.” Em gái vừa nói vừa mặc thêm quần áo, em ấy cũng lạnh
đến phát run rồi.

Tôi nhìn xung quanh. Đối diện cổng nhà ông chủ Hồng có một đống

rơm khô thật to, tôi và em gái ngồi dựa vào đống rơm. Đi mười mấy
kilomet đường núi mệt muốn chết, mơ mờ màng màng, tôi nắm tay em gái
ngủ thiếp đi.

Ngủ được một lúc, một bóng đen bay lẩn quẩn trên đầu tôi và em gái.

Bóng đen kia từ từ dừng lại. Từ trong làn khói mù, một người bước ra.
Người mặc quần áo màu trắng như giấy, bước chân vững vàng vang lên ồn
ào. Tôi thấy nó đi về phía tôi nhưng thân thể như bị một tảng đá lớn đè lại,
không nhúc nhích được. Tôi nâng tay lên muốn gọi em gái, nhưng trong
miệng lại không phát ra được âm thanh nào. Người này từ từ tới gần tôi,
khom lưng túm lấy bả vai tôi. Từ trong mái tóc đen dài, lộ ra hai con mắt
đỏ lòm. Không chỉ vậy, trong mắt không hề có con ngươi! Tôi sợ đến nỗi
tim cũng muốn bắn ra ngoài…

“A…”

Hóa ra là nằm mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.