MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 179

dựng thành một hàng rào đều đặn. Xem ra, cuộc sống nhà chú Hai cũng
không tệ.

“Đã muộn thế này rồi! Ai vậy?” Một người đàn ông mập mạp đi ra,

nhìn cái bụng này đích xác là chú Ba. Mặc dù thường ngày không hay qua
lại nhưng lễ tết này kia vẫn gặp nhau mấy lần.

“Là tôi, chị dâu thứ hai của chú!” Vừa nghe thấy tiếng thím Hai, chú

Ba lập tức mở cổng đón chúng tôi vào nhà.

“Chị dâu, các người đây là?” Chú Ba bị vẻ nhếch nhác, thảm hại của

chúng tôi hù dọa. nhất thời không nói được câu nào.

“Xảy ra chút chuyện. Lúc xế chiều đột nhiên sấm chớp, không biết sét

đánh trúng đống cỏ nhà nào, chúng tôi mãi đến khi lửa cháy tới nhà mới
chạy ra, nhiều người chạy không kịp. Tiểu Nghiên hình như bị ngạt khói,
hôn mê, gọi sao cũng không tỉnh.” Thím Hai vừa nói vừa khóc.

“Hả? Mau đưa cháu nó đi bệnh viện đi.” Chú Hai đỡ em gái từ trên

lưng tôi định đưa tới bệnh viện. Lúc này, thím Ba cũng chạy tới, lo lắng
nhìn em gái.

“Không sao đâu chú Ba. Có lẽ, em ấy bị ngạt thở, nghỉ ngơi một lúc là

được thôi ạ. Cứ để em ấy nghỉ ngơi trước, nếu mai chưa tỉnh thì đưa tới
bệnh viện cũng được.” Chú Ba và thím Ba đồng ý.

“Tiểu Vũ, cháu và chị dâu mệt không, còn chưa ăn cơm đúng không?

Thím đi làm cơm cho hai người.” Tôi nhìn thím Hai. Thím Hai ngơ ngác
ngồi đó, ngây ngốc không nói nên lời.

“Thím Ba, làm phiền thím, làm cái gì đơn giản thôi ạ. Chúng cháu còn

phải ở đây làm phiền chú thím mấy ngày ạ!” Thím Ba là giáo viên trên trấn
còn chú Ba là tiểu thương chuyên thu mua lâm sản. Mặc dù cũng không
giàu có gì nhưng hai vợ chồng cũng không giống như chú Hai và thím Hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.