MIÊU CƯƠNG HỒ SƠ CẤM KỴ - Trang 209

ấy vốn làm thuê cho một quán cơm, sau này có ít vốn liền mở một cửa hàng
tạp hóa nho nhỏ, buôn bán tốt cũng để dành được một ít tiền. Sau này, cô ấy
đỗ đại học, mẹ cô ấy gần như xài hết tất cả tiền tiết kiệm mới đủ đóng học
phí.

“Sau đó thì sao? Cô chết như thế nào? Nơi này là trờng học, chẳng lẽ,

còn có cả sát nhân sao?” Tôi có chút nghi hoặc khó hiểu.

“Lúc học năm thứ hai, trong một lần tham gia hoạt động ngoại khóa,

tôi quen một nam sinh, lập tức thích hắn. Hắn nói nhà hắn rất có tiền. Sau
đó, hắn mua cho tôi rất nhiều quà và quần áo. Một thời gian sau, chúng tôi
xảy ra quan hệ…” Nói đến đây, nữ quỷ dĩ nhiên đỏ mặt.

“Sau đó thì sao, cô bị giết?” Tôi thực sự có phần sốt ruột.

“Một lần vô tình hắn phát hiện ra vòng tay của tôi. Tôi có một cái

vòng tay là của mẹ tôi cho. Tôi và mẹ tôi mỗi người một cái. Mẹ tôi nói đây
là di vật của bà ngoại để lại trước khi lâm chung. Hắn ba lần bốn lượt tìm
tôi, muốn tôi cho hắn vòng tay, tôi không cho. Ai ngờ, có một ngày chúng
tôi hẹn nhau ở trên lầu này, hắn vẫn muốn vòng tay của tôi. Tôi không cho,
hắn dĩ nhiên kéo tay tôi, tôi dùng sức tránh. Không ngờ, hắn ta liều mạng
đoạt lấy vòng tay của tôi, sau đó đẩy tôi xuống…” Cô ấy thống khổ khóc
lên.

“A? Lại có chuyện như vậy? Chỉ vì một cái vòng tay? Hắn là người có

tiền vậy mà lại đi cướp vòng tay của cô?” Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu,
một đại thiếu gia sao lại cướp đồ trang sức của một nữ sinh nghèo chứ?

“Tôi cũng không biết tại sao nhưng hắn giống như phát điên vậy. Tôi

nghe mẹ tôi nói, gia cảnh nhà bà ngoại trước đây rất tốt, tổ tiên từng làm
quan trong triều. Còn chuyện liên quan đến cái vòng tay, tôi cũng không rõ
lắm.” Lâm Na vừa nói vừa khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.