MIKE TYSON - SỰ THẬT TRẦN TRỤI - Trang 23

Nhưng tất nhiên đánh nhau trên đường phố không phải là đánh nhau
trên võ đài, không có tới điểm là dừng, không có trọng tài, chả cần luật
lệ. Cứ thế mà nện nhau thôi. Đôi khi bạn gặp phải bọn cay cú, đã thua
trắng mắt vẫn ôm hận muốn phục thù. Mà đánh một mình chưa chắc,
chúng kéo cả băng, xách gậy bóng chày đến tìm tôi. Ngay cả khi
không đánh lại hết, tôi vẫn cố ghi nhớ mặt từng đứa, chờ ngày phục
hận.
Tôi ghim tất cả vào lòng, mấy đứa nào chơi đánh dơ đánh lén rồi sẽ
lần lượt được nếm mùi. Bạn nhớ cái gã đã ném mắt kính tôi vào xe tải
không. Ngày tôi gặp lại nó, nó mềm xương. Tôi đánh nó thảm như
một cái mền. Nó quên mất đã từng làm gì với tôi cũng nên, vì ngày ấy
tôi nhát như cáy. Nhưng tôi thì không quên. Từng thằng từng thằng
một đã từng ân oán với Mike, Mike trả cả vốn lẫn lời.
Mặc dù ngày càng quen nghề và thu nhập khá hơn, tôi vẫn không cách
gì tiếp cận được với bọn con gái. Tôi máu gái cực kỳ, nhưng lại quá
vụng về, chả biết cách nào bày tỏ cả. Có lần tôi thử chọc ghẹo, kết quả
là bọn con gái lớn tuổi hơn không biết từ đâu xuất hiện và đập tôi một
trận ra trò.
Cần câu cơm của cả nhà
Mẹ và chị tôi không hề ngạc nhiên khi tôi mang tiền về. Nhìn thấy tôi
mặc đồ đẹp, luôn mang Burger King hay McDonald’s về bà cũng biết
là tôi đã chơi với bọn đầu gấu, nhưng đã quá muộn để thay đổi rồi.
Đường phố là nơi tôi thuộc về. Bà hiểu hoặc giả giết tôi đi, không thì
tôi vẫn sẽ tiếp tục là một tên trộm cướp.
Rồi dần dần bà ỷ lại vào tôi. Biết tôi hay mủi lòng, bà hay giả buồn giả
khổ mà xin tiền. Tôi thường hay cho tiền chị hơn, để chị coi sóc gia
đình và chăm lo cho mẹ, thay vì đưa tiền để mẹ nướng vào bài bạc.
Nhưng đôi khi tôi vẫn cho mẹ 100 USD, dạng tiền “một đi không trở
lại”. Tôi nói với bà: “Mẹ nợ tiền con đó nha” thì bà đáp lại: “Còn mày
nợ tao cả cuộc đời lận”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.