MINH NGUYỆT TỪNG CHIẾU GIANG ĐÔNG HÀN - Trang 236

quốc, Tây Vực, Bắc Liêu, Bồng Lai…… Một người một con ngựa, nơi nào
đều có thể đi, đi nơi nào đều có thể.”

Tiểu Lam nhẹ nhàng ôm lấy ta, thần sắc rung động: “Tiểu thư……”

Tai của ta cũng đồng thời run lên.

Phía sau, có hơi thở đột nhiên gia tăng.

Ta nhất thời tối mặt, đẩy Tiểu Lam ra, xoay người giận giữ quát: “Là

ai?!”

Mủi chân điểm nhẹ, ta liền phát lực.

Lại thấy một cái bóng màu đen anh tuấn, mạnh mẽ lướt xa.

Thân ảnh màu đen quen thuộc bao nhiêu.

Chân ta lập tức mềm nhũn, lực đạo rốt cuộc gượng lên không nổi.

Ta đi qua, thấy trên đất rơi rụng mấy khối bánh ngọt.

Trái tim không theo điều khiên đập thình thịch, quay đầu nhìn hướng

Tiểu Lam: “Xong rồi, Tiểu Lam, Tử Tô chạy.”

——————–

Mùng tám, ngày vừa lên, chúng ta đã đạp trên nắng sớm, yên lặng rời

khỏi Quảng Châu.

Quảng Châu đã yên ổn, phía Nam Giao, hai phái võ lâm vốn đã suy yếu,

chúng ta phái đi người dẹp yên cũng là vô cùng thuận lợi, cùng với môn
phái bản địa nhất trí. Hai châu hứa hẹn nghe theo hiệu lệnh của minh chủ
Võ Lâm.

Số còn lại, gai góc nhất là Giang Châu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.