Lại có hơn mười người nhảy ra cản đường ăn cướp.
Nhìn trước mặt hơn mười người gánh vác đao thương thở hổn hển, chỉ
là những hán tử biết sơ qua chút ít võ công, chúng ta đều có chút trợn tròn
mắt.
Cướp thế này, nếu là uy hiếp dân chúng thương gia tầm thường, còn có
chút công dụng.
Nhưng cư nhiên lại đi cướp trên đầu chúng ta, bất kỳ ai trong chúng ta –
trừ Lâm Phóng — đều có thể đem toàn bộ bọn họ đánh ngã.
Bọn họ xuất hiện, khiến cho chúng ta có chút dở khóc dở cười.
Nhìn bọn họ ngăn ở trước ngựa chúng ta chửi bậy, uy hiếp, ngay cả Tiểu
Lam cũng phải lắc lắc đầu.
Lâm Phóng hơi ngẩn người — đại khái là trong thế giới của minh chủ
đại nhân, rất ít khi xuất hiện những vai diễn nhỏ kiểu này.
Lâm Phóng dứt khoát cùng Hạ Hầu thì thầm với nhau dường như bàn
bạc chuyện gì, rồi hướng về phía chúng ta phất phất tay, ra hiệu giải quyết
đi.
Hoắc Dương thì trực tiếp ôm đao, ở trên ngựa ngủ gà ngủ gật.
“Không cần lấy tính mạng bọn họ.” Ôn Hựu bỗng nhiên nói.
Dường như là thấy bọn họ áo quần rách rưới, chắc đa phần là dân chúng
quẫn bách làm liều.
Hai vị sư huynh thúc ngựa đến, hai người, đã là dư dả.
Ta vừa nghe thấy giọng nói của Ôn Hựu, hai tai không tự chủ được lại
bắt đầu nóng lên.